Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

nỗi buồn khôn tỏ

NỖI BUỒN KHÔN TỎ

Năm 2012 đã khép.
Năm qua, tôi sống yên lặng.
Vì theo sách tử vi nói, năm qua là một năm rất xấu đối với tôi. Không tin lắm nhưng thật ra suốt cả năm nằm bịnh rề rề, viết lách sơ sơ. Làm việc có tiền nhưng thất tán không còn gì vì bệnh tật và đủ thứ chuyện lo toan. Đã vậy còn gần như (nói gần như vì vẫn chưa tin) mất luôn hai người bạn vong niên trên cõi mạng này. Hai người bạn mà tôi rất quý. Chỉ vì những lý do không đâu vào đâu.
Có lẽ tôi vẫn chưa đủ bản lĩnh để đối phó với cuộc đời, cho dù cuối năm nay, tôi đã bước sang tuổi bốn mươi bảy. Bốn mươi bảy tuổi ta, đã coi là hết trẻ con chưa nhỉ?
Thì thôi, cứ viết để trải lòng.
Người đi thì cũng đi rồi.
Người ở lại, buồn cũng không giải quyết được gì, đành mượn lời một ai đó trong sách vở mà nói rằng: CUỘC ĐỜI LÀ MỘT SÂN KHẤU LỚN MÀ MỖI NGƯỜI LÀ MỘT DIỄN VIÊN. Hãy diễn cho trọn vai tuồng trong mọi lúc.
Nhưng than ôi, tôi chỉ muốn làm khán giả, để ra ngoài lòng tất cả buồn vui vì xác định rõ: dù sao thì cuộc đời cũng chỉ là một cuộc chơi...
Nhưng chưa được. Vì vậy mà cứ buồn chưa dứt.

2 nhận xét:

  1. Em
    Theo chị, đừng làm khán giả của cuộc đời em ơi!
    Làm diễn viên hồi còn trẻ khỏe, hihi...Giờ sồn sồn rồi, mần đại cái chức đạo diễn đi, cho nó...chủ động!
    Buồn làm quái gì cưng! Vui, buồn gì rồi cũng ra đi!
    Vậy thì vui lên đi cho nó...chảnh!!!

    Trả lờiXóa