Tạp bút:
VIẾT TRƯỚC GIAO THỪA
1. Khi những buổi ban mai bắt đầu nghe hơi gió se
da, khi những cánh đồng vàng rực màu lúa chín mà hai bên vệ đường,
những vạt cỏ đuôi chồn tím nâu phất phơ cạnh vạt hoa cỏ hôi tím
trắng, hoa mắc cỡ tím hồng… Khi nhìn đỉnh núi Bà đã gạt bỏ tấm
khăn mây, lồ lộ giữa nền trời xanh thẳm đến khôn cùng, là lòng tôi cũng
bắt đầu xao động. Những ký ức ùa về một cách vô thức. Bao nhiêu mùa
đi cũng vẫn cảm giác đó, không hề có chút đổi thay, cũng giống như cây đến
mùa trổ bông, nước đến mùa nước lớn…
Tôi hay bần thần nhớ lại những nhân vật
của tôi. Những nhân vật không ở trong những truyện ngắn, không có mặt trong các
bài thơ. Họ bằng xương bằng thịt, hiển hiện rõ ràng trên những trang báo. Những
nhân vật khiến tôi phải khóc cười, đớn đau và hy vọng cùng họ. Nơi tôi cùng đồng
nghiệp và các mạnh thường quân của mình từng đi qua, dù một góc đô thị hay những
vùng nông thôn heo hút, đều gặp những mảnh đời cơ cực, tưởng như bao nhiêu khổ
lụy trên đời này đều trút xuống họ, và có lẽ, không còn cảnh cơ cực nào hơn nữa.
Thường khi đối diện với họ, tôi cố gắng kiềm giữ những cảm xúc của mình, cố
gắng không để bất kỳ một thứ tình cảm nào chi phối, để có thể lắng nghe qua những
lời nói mộc mạc, những tia mắt não nùng điều gì đó sâu nặng hơn, tha thiết hơn
và tìm ở đó một lẽ sống, một thông điệp giúp mình lý giải rõ ràng về cái gọi
là thân phận, về một kiếp nhân sinh.
Những nhân vật của tôi, có người giờ
đã thành người thiên cổ như chị Phụng tật nguyền, như em Bình bại
liệt, như em Nhung vé số… Có những người như Hoa “khờ” giờ phiêu bạt đi
đâu không biết, nhưng người chị tên Huyền của em thì đang miệt mài kinh
sử chờ ngày thành cô giáo dạy Văn. Có người mẹ lặn lội thân cò,
quanh năm dầm mình nơi ruộng lầy trồng sen hái rau muống nuôi hai con
côi cút, có người mẹ mù lòa dù tật nguyền vẫn tìm đủ mọi cách lao
động để nuôi đứa con côi duy nhất ăn học thay mình… và bao nhiêu người
khác nữa đã và đang lặng lẽ sống để
chứng minh rằng, cùng tồn tại song song với cuộc sống xa hoa, những ánh đèn
màu lộng lẫy là những mảnh đời còn u ám, tủi buồn trong góc tối. Tất
cả, khiến người cầm bút như tôi biết quên mình đi một chút để nghĩ đến
người nhiều hơn.
2. Tôi nhớ đến ba tôi, người suốt một đời hầu như không
hề nghĩ đến bản thân mình. Ông sống thanh bần lạc đạo, theo đúng nghĩa của từ
này, lấy niềm vui của người làm niềm vui của mình; lấy sự bình yên của người
làm sự thư thái cho mình. Ngay từ lúc còn bé dại cho đến khi biết được việc
đúng sai, ông là người thầy đầu tiên và lớn nhất của tôi, một người thầy
dìu tôi từng bước chân đến từng nét bút. Tôi có cảm giác như ba tôi
chưa hề phạm phải một lỗi lầm nào. Sau này, mỗi khi ngẫm nghĩ lại mọi
việc, rồi có dịp gặp gỡ những người là bạn bè, đồng nghiệp, học
trò… của ba tôi, tôi nhận ra cảm giác của mình hoàn toàn chính xác: cả
một đời, ba tôi chưa làm một điều gì không phải. Những người tôi gặp gỡ,
khi biết tôi là con gái của ba, họ đều nhắc lại một vài kỷ niệm
nào đó về ba, và tuyệt nhiên chưa một ai tỏ ý phiền lòng về ông, dù
chỉ là một điều rất nhỏ.
Những
lúc ngã lòng, chính hình ảnh của ba đã giúp tôi đứng lên, gạt nước mắt mà đi tới.
Ba gầy gò, ít nói nhưng đủ nội lực tiếp sức cho tôi, giúp tôi vượt qua những
nghịch cảnh, những phút yếu mềm.
Tôi nhớ, ngày xưa, khi nhà tôi còn là nếp
nhà nhỏ mái tôn vách ván, những buổi tối trời oi ả, tôi và ba thường bắc
ghế ra ngoài hiên nhà ngồi hóng mát, trò chuyện. Nói vậy thôi chứ lúc đó
thường là ba “phỏng vấn”, tôi trả lời. Thi thoảng, ông mới chậm rãi buông
ra những câu nói tưởng chừng bâng quơ nhưng lại là lời khuyên răn nhẹ nhàng, sâu
sắc. Đó là những bài học để tôi mỗi khi nhớ lại vẫn còn nghe đủ đầy ấm áp
thương yêu. Đó là những bài học về tình người, về lòng nhân ái và sự khoan
dung, độ lượng.
Tôi cầm
lấy cây bút sau khi rời viên phấn trắng với tất cả sự háo hức say mê. Khi ấy, lửa
nhiệt tình của tuổi trẻ khiến tôi tưởng chừng có thể vượt qua mọi khó
khăn, trở ngại để thực hiện cho bằng được lý tưởng cao cả của mình. Cũng
chính ngọn lửa nhiệt tình đó nhanh chóng làm hoa mắt đứa trẻ mới
chạm chân trên đường đời là tôi khiến nó vấp ngã. Trong lúc tôi hoang
mang đến cực độ vì tưởng chừng như không còn có thể tin vào bất kỳ
điều tốt đẹp nào trên đời, ba đã đứng bên cạnh tôi. Không một lời trách
móc, ông chỉ ân cần bảo: đời còn dài, con còn trẻ, hãy làm lại mọi thứ nếu
con muốn...
Nghe lời ba, tôi gạt nước mắt mà
đứng dậy.
3.Có một bài học mà ba tôi đã gửi lại
cho tất cả chúng tôi trước khi ông đi xa. Đó là: việc làm có ích không phải
bao giờ cũng là việc lớn lao, khó nhọc gì. Cũng đừng lấy chuyện giúp
ích cho người làm chuyện mưu cầu hạnh phúc cho mình như kiểu “để đức
cho con” mà phải thấy việc đó nên làm, phải làm. Ông khuyên bằng những
việc làm cụ thể chứ không chỉ bằng lời nói. Ông cũng để lại những
điều cần làm, cần nhớ trong cuốn sổ ghi chép hàng ngày. Tiếc rằng,
từ khi chúng tôi đọc được những
dòng di cảo đó đến giờ, cũng chỉ thực hiện được phần nào tâm
nguyện của ba …
Trong
sân nhà tôi, cây mai nhỏ xíu vừa trổ những nụ hoa đầu tiên đón mùa xuân mới.
Bất giác tôi nhớ câu thơ của Mãn Giác thiền sư “Đình tiền tạc dạ nhất chi mai”. Sắc hoa vàng lung linh trong
gió ngọt lành, trong nắng ấm ban mai như muốn nói với tôi rằng: "Cuộc sống ngoài
kia vẫn cứ trôi đi, với tất cả những gì vốn có của chính nó. Còn bạn, hãy mở
lòng mình, đón nhận yêu thương và hết lòng chia sẻ với những cảnh đời không may
mắn, hãy đến với họ bằng trái tim và bằng cả những nụ cười".
Em.
Trả lờiXóaĐọc bài này tối hôm qua, nhưng lúc chia sẻ với em thì bị nghẽn mạng!
Đọc em, chị cảm nhận em là người nhạy cảm, nội tâm sâu lắng, vì thế lúc nào chị cũng thấy trầm xuống khi nghĩ về em.
Trước tiên phải có nụ cười thật tươi với chính mình đã, nha em!
Rồi mới đủ sức để cười với người chứ!
Chị,
Trả lờiXóaKhó có thể tìm được người đồng cảm với mình trên cõi bao la này. Nên em quý trọng những comment chân thành như của chị. Cảm ơn chị nhiều lắm. Khi nào có dịp, chắc chắn chị em mình sẽ gặp nhau nhen chị.
Chị nghĩ , nếu mình muốn là sẽ được mà em ha?
XóaVũ trụ này tưởng lớn chứ nhỏ lắm em ạ.
Hẹn gặp nhau một ngày gần nhất...
Hehe...
XóaCàng già càng dẻo, càng ế càng ngon đấy Sỏi ơi!
Đá à ! Có thể cho biết biệt danh trước đây bên blog của Yahoo Vn hay khg ? Tui vẫn chưa nhận ra là ai , có điều hơi ngờ ngợ nhưng khg dám chắc, thôi thì ĐÁ tiết lộ biệt danh nghen ........huhuhuhuhuhu
Trả lờiXóaĐá vào bảng THIẾT KẾ - CÀI ĐẶT
XóaBấm BÀI ĐĂNG và NHẬN XÉT
Bấm KHÔNG BAO GIỜ
Để mọi người vào khỏi phải gõ mã chữ nha , chúc thành công nha ĐÁ .
hi bạn Mùa Thu Buồn, cái nhà trên Yahoo, tui đặt tên là Sông Gấm. Thỉnh thoảng tui ký bút hiệu là Cẩm Giang, là nó đó...
XóaChúc bạn Mùa Thu Buồn ngày vui. Tui thi thoảng mới vô blog được dù thường trên máy tính. Tui mắc cày. Nông dân cày phím mà. Tui sẽ lưu ý vụ mã chữ.
Vậy là người quen rồi, vả lại tui hỏi để biết là ai thôi mà .
XóaVậy chừ biết rùi hén. Ủa mà tui với Mùa Thu Buồn, ai lớn ai bé ta? Tui sanh năm 67
XóaHihi...
Trả lờiXóaĐÁ ơi!
Cái lão Sỏi ấy thèm cái của ế...thì mồ tổ đó em!
( Chị đã lưu số phone của em, chị sẽ gọi cho em nhé )
Da, em chờ nghe giọng chị, hihi.
Xóa