Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

VỀ MÀ NGHE SẺ GỌI

VỀ MÀ NGHE SẺ GỌI

Mùa thay áo, lộc non tươi màu mới
Nhỏ nhởn nhơ còn chưa chịu quay về
Thềm nhà cũ đàn sẻ nâu ríu rít
Giành chỗ nằm từng chiếc lá sa kê.

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

ngang qua ký ức

NGANG QUA KÝ ỨC

Tháng mười một đi qua như một cơn gió chướng
Ném vào ta chiếc lá tháng mười hai
Chiếc lá khô giòn vỡ vụn giữa hai tay
Níu mùi khói ký ức tràn qua tóc

Tháng mười hai trong như một tiếng chuông
Gõ vào tim những thanh âm ngày mới lớn
Ngày mắt sáng môi tươi lòng chộn rộn
Đếm thời gian cho đến tháng giêng hồng

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

Chạnh lòng

Chạnh lòng

Thì thôi, áp thấp không thành bão
Cũng đã sa mưa ngập góc vườn
Hơn thua chi trận đòn cân não
Đóa quỳnh hương khép bạt mất hương


Thì thôi, lá rụng bay về cội
(Biết có về hay rớt dọc đường?)


Sáng nay bão rớt ta ngồi khóc
Mù mịt mưa bay chốn đoạn trường.

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Mười năm trước...

Lại một comment... ở nhà anh Từ Kế Tường

MƯỜI NĂM TRƯỚC...

Mười năm trước ta đã từng ở trọ
Ngó hàng ba buổi tối mắt thâm quầng
Nghe điếng ruột mỗi lần tàu qua ngõ
Quê thì xa, nghe mùi khói hóa gần...

Ta nhớ bữa mưa dầm đi bán báo
Bữa trưa xanh tê tái mỏi linh hồn
Về với má ăn canh rau, tương đậu
Nghe chim reo mỗi sáng thật thanh bình.

Này người ở xa nhà, về đi nhé
Dẫu buồn vui rồi cũng hết theo ngày
Nghe tiếng dép khua ngang mà nhớ mẹ
Mỗi ngày qua thỏn mỏn đợi tiếng giày!

Đặng Mỹ Duyên

LINH TINH


MỘT COMMENT CHO ANH

Từ dạo em đội khăn che tóc

Khoác áo chùng, mang hiệu nữ tu
Mỗi chiều chuông đổ là anh khóc
Sao nỡ bỏ anh với mây mù?

Từ dạo đầu anh hai thứ tóc
Mới thấy hồi xưa mình thiệt khờ
Phải chi hồi đó anh đừng khóc
Giờ đây có kẻ gọi... nhà thơ!

Ôi chao sương trắng miền ký ức
Chiều nay chuông nguyện thả xanh hồn
Em có lang thang về nước chúa
Nhớ để dành anh một chiếc hôn.

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

bất chợt

BẤT CHỢT

Khi tôi nhận ra mùa thu
Là chiếc lá vàng cuối cùng đã rụng
Mùa đã trở.
Man mát heo may.

Khi tôi nhận ra, bàn tay
Đã trổ những đốm đồi mồi mỉm cười chế nhạo
Những tế bào xơ cứng, những tế bào nhão
Luồn vào tim.

Khi tôi bảo em
Luôn có những nụ cười bất trắc
Em đã về đất Phật
Tự bao giờ.

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

BUỔI CHIỀU RẤT BÌNH YÊN
Tôi cũng định gõ một chút gì đó để hầu những bạn đọc của riêng tôi. Nhưng bấy lâu bận bịu quá, thôi đành post những bức ảnh này...
Cũng tập tành chụp chơi mà. Cả tháng nay mới có một chiều nhẹ nhàng...
Khoảng đường trước nhà

Nắng chiều xuyên qua lá sa kê, nhìn như những vụn vàng

Đường còn xa... nơi đây còn mình ta... (hoa chùm ngây)

Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

BUS SAIGON

BUS SÀI GÒN

Hôm qua, đi SG. Thăm con gái. Thăm một đứa học trò đi thi Đại học. Mua đồ học vẽ cho cậu út. Cà phê với bạn bè già tóc già râu trong mưa SG tầm tã. Chia sẻ với hai ông bố có con thi đại học mùa này và mùa sau.
Nhưng cái đáng nói nhất là chuyện trên hai chuyến bus vào thành phố. Một chuyến vào và một chuyến ra.

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2013

nghe lòng chới với...

BỖNG NGHE LÒNG CHỚI VỚI...

Người rất xa, lâu lắm mới gọi về
Còn giả bộ "điện thoại anh chạm phím..."
Giọng rất lửng lơ
Chuyện rất bình thường.
Mà tay run khi chạm vào nút tắt...

Ở nơi đó người còn tất bật
Còn bôn ba với những nỗi đời
Cũng biết mình thương nhớ khôn nguôi
Nhưng ráng lặng im để lòng nghe chới với
Mỗi cuộc gọi là mỗi lần bối rối
Mỗi lần nghe là mỗi lúc thở dài...

Thôi, cầu bình an cho những cuộc người
Mai trở về còn nhìn nhau
Như thưở mình chưa nghe tiếng lòng thảng thốt.

Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Bài nửa đêm...

Bữa hôm nghe Phật thì thào
Làm người chớ có nói vào nói ra

Trót sinh vào chốn ta bà
Thì con khoan hãy nói ra nói vào
Lỡ ai chọc giận chỗ nào
Thì con cũng chớ nói vào nói ra
Thân con ở cõi người ta
Nên chi bớt tiếng vào ra cho lành

Dạ thưa con nguyện chí thành
Nghe lời Phật dạy, học rành câu thơ
Gió đưa bụi chuối …ầu ơ
Ngồi yên mà vẽ giấc mơ cho tròn.

Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2013

Dạ khúc cho Quỳnh

Dạ khúc cho Quỳnh



Thương em từ thưở ta về
Thấy em khép nép đứng kề sân hoa
Thương từ khóe mắt thương ra
Thương ngày nắng rát thịt da thị thành
Thương đêm sương lạnh não nùng
Mưa sa gió giật cũng đành im hơi.

Thương hôm thấy dáng xinh tươi
Ba trăm ngày lẻ mới ngời mặt hoa
Dịu dàng gió thoảng hương qua
Bỗng đâu bung vạt lụa là thần tiên…

Cõi người đã lắm nỗi phiền

Xin kề vai áo làm tiên một giờ.

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

TÀO LAO KÝ






Hôm qua, có một chuyện làm ta hết sức phiền lòng.
Một tiểu tử, xưng danh nhà báo ở một tờ nhật báo cũng thuộc loại nổi, thấy mấy bài viết của ta trên "phây" về những cảnh ngộ thương tâm, bèn liên hệ với một nàng bạn ta, nói sẽ chung tay giúp sức để ta tròn tâm nguyện. Bạn nói lại,ta ok.
Tiểu tử cho số điện thoại, nhắn địa chỉ email, nói ta viết bài gởi. Báo đăng, cũng í ới gọi điện thoại cho hay để ta mua báo đọc. Đọc xong ta choáng: tiểu tử dám sửa bài theo lối... sai bét thông tin, ký cái tên của tiểu tử vào đó! Lại gởi cho cái đơn, bảo gia đình của những người cần giúp đỡ kia chịu khó lên phường xã ký xác nhận đang sống ở địa phương, rồi gởi cho... hắn chứ không gửi thẳng về tòa soạn. Trong đầu thoáng một ý nghi nan, nhưng rồi lại tự nhủ: mục đích cuối cùng là người bất hạnh kia chứ không phải vì điều gì, thôi kệ...
Hai bài báo được đăng dưới tên hắn. Đăng xong, hắn liên tục gọi điện "cập nhật thông tin" xem những người khốn khổ kia nhận được nhiêu tiền. Lại nghi ngờ... rồi tặc lưỡi thì thôi kệ bà, người ta có quan tâm người ta mới hỏi.
Hóa ra sự việc đi xa hơn ta nghĩ. Cái bản mặt thật của tiểu tử đã lộ ra khi hắn trắng trợn "mượn đỡ" gia đình nạn nhân...8 triệu đồng, vì so với khoản tiền người ta có được, nhiêu đó chẳng là bao, mà cuộc chữa bệnh thì còn dài...thân nhân người ta ngại ngùng hỏi lại ta. Ta chết điếng bảo "đừng".
Nói thế chứ đã đưa hay đừng thì ta nào biết.
Đi cà phê với ông anh. Bực bội tuôn trào cho ổng nghe. Ổng chỉ cười, vênh mặt thấy... dễ ghét.
"Em ơi, đó là chuyện của người đời mà!"
Hóa ra, những gì mà ta tưởng đó là chuẩn mực đã lạc hậu. Thế giới giờ đã "toàn cầu hóa" bằng một thứ chuẩn mực khác.
Lại sực nhớ tập cuối của Bao công kỳ án, vụ án trộm bán muối quan. Vụ án thúc điệt đối đầu: một bên là tình thâm, một bên là luật pháp cần giữ nghiêm minh. Thúc là quan chấp pháp, danh tiếng lẫy lừng thiên hạ. Điệt là quan lớn cai quản một phương, lại tùy tiện cấu kết  với bọn buôn lậu, tuồn muối quan ra ngoài, đút tiền túi riêng, dù biết là phạm trọng án nếu bị phát hiện.
Vụ án có nhiều tình tiết có lợi cho Bao Miễng và lẽ ra đã khép lại vĩnh viễn vì không đủ chứng cứ kết tội. Nhưng cuối cùng, tấm lòng của người mẹ yêu con vô bờ vô tình lật tẩy tội trạng của con. Khi biết con mắc vòng lao lý, mẹ Bao Miễng đã lên kinh thành với 5 rương tiền mà trước đó Bao Miễng mang về "hiếu kính mẹ", mỗi rương 200 lượng bạc, vì sợ sẽ phải tốn kém nhiều cho việc đến cửa quan. Nào ngờ cuối cùng xong án mà không phải tốn cắc nào. Vì thế, khi Bao Chửng cho tiền về quê, bà không nhận mà còn khoe bà có rất nhiều tiền... Bao Chửng làm nhanh một bài toán cho bà thấy: tiền lương của Bao Miễng mỗi tháng chỉ có 20 lượng bạc, để có ngần ấy bạc đem về hiếu kính mẹ, hắn phải không ăn không xài suốt gần 4 năm chứ không phải ít. Vậy, tiền đó ở đâu ra nếu không phải tham ô? Miễng còn phân bua thì Bao Chửng đã lật con bài cuối: dưới mỗi nén bạc đều có khắc ký hiệu riêng! Miễng cúi đầu: "Tiểu điệt phục thúc đoán án như thần!"
Trong cuộc trò chuyện cuối cùng trong, ngoài đại lao giữa hai chú cháu, Bao Chửng hỏi: Vì sao biết phạm pháp mà vẫn làm? Bao Miễng trả lời: Vì hiếu đạo. Bao Chửng quát: Câm miệng! Mi đừng làm nhục mẹ mi. Bao Miễng cũng quát: Chính thúc mới làm nhục mẹ con đó! Lại hỏi: Vì sao? Miễng đáp: Chỉ vì cái danh thơm mà thúc cố gắng hết mình giữ lòng trong sạch, sống thanh bần, không ngại đắc tội quan trên, coi cái chết tựa lông hồng. Nhưng than ôi, với công trạng như vậy mà bổng lộc vua ban hàng tháng không bằng giá trị một món đồ mà thương nhân tùy tiện mua tặng kẻ dưới tay. Thử hỏi, nếu chẳng may đắc tội quan lớn trong triều vô phương cứu vãn, đường quan lộ gãy ngang, thì thúc về quê tay trắng, lấy chi nuôi thân thì nói chi phụng dưỡng mẹ già? Nếu ai cũng sống như thúc thì nhân gian không ai bỏ mười năm đèn sách, thi thố để được làm quan...
Nghĩ lại, tiểu tử ta đã nặng lời nhiếc móc trên F chiều qua, chắc cũng như Bao Miễng mà thôi. Hắn thà phạm tội còn hơn phải sống thanh bần, chịu sự khinh khi của một mớ người đời vì vẻ bề ngoài của hắn không được trang bị cho bắt mắt chăng?
Lấy lối hành xử trung dung ra mà nói, thì ta đã sai rồi!
Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz!









Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

thương

Thương em thơ dại tình trần
Đi chưa nửa chặng đã ngừng cuộc chơi
Thương người vắng một hương hơi
Bờ vai tóc xõa ngậm ngùi gối chăn
Thương ta một kiếp phong trần
Làm thằng con gái, đôi chân không giày...





Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

TIỄN

Kính tiễn anh Vĩnh Phúc.

Người đi, ờ nhỉ, người đi
Nghe trong gió nổi thầm thì tiếng ai.

Người đi. Ta còn loay hoay
Áo cơm nặng gánh hai vai chưa rồi.

Chuông ngân, trống giục mấy hồi.
Người đi. Thật nhỉ? Thảnh thơi cuộc người...

Rồi mai theo gió lên trời...
Nay xin kỉnh chén rượu mời, đại ca!




Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

CÒN KHÔNG MẤY LÁT...

- Đường trần kể cũng không dài
Trăm năm ngó vậy chớ bay cái vù
- Ngặt đường gió bụi mịt mù
Rối ren tâm trí, mịt mờ châu thân
- Thôi mà, án một trăm năm
Có khi ân xá chỉ còn mấy mươi...
Nhắm cười được cứ cười thôi
Đừng nên khóc nữa để rồi lại đau
Còn không mấy lát nữa đâu!

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

quỳnh, những cành hoa cuối

 Thật ra, lúc năm giờ sáng nay, còn bắt gặp được khoảnh khắc quỳnh từ từ xếp cánh. Đã chụp lại làm kỷ niệm nhưng không nỡ đưa lên đây vì nhớ câu "Mỹ nhân tự cổ...". Thôi thì thôi nhé, hẹn ... hai tháng sau, vì đã thấy có dấu hiệu của một lần quay trở lại.




Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

QUỲNH CƯNG(tt)

tối qua rón rén hai nàng
vén đêm bước xuống nhân gian cùng người
dáng tươi, hương lại càng tươi
ngắm hoa, buông tiếng trời ơi một mình...






Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

QUỲNH CƯNG...

Sốt ruột trông chờ mãi
Rồi nàng cũng bước về
Góc vườn con hịu quạnh
Một mình, một hương bay...





Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

thiền hận


THIỀN HẬN

Cứ ngỡ em vẫn hoài trinh nữ
(Xưa ta ngỏ ý, mặt xanh chành)
Ta thề lần hạt làm cư sĩ
Viết khúc thiền ca tựa cuốn kinh

Cứ ngỡ em hao gầy như thể

Thánh nữ lâu năm nhuộm hương trầm
Miệng không, tâm vẫn còn vọng động
Nên hẹn cùng em một sáng rằm

Bất chợt nhìn em như hoa nở
Tung tăng in bướm lượn trong vườn
Bạn cũ nghêu ngao: Em thiệt phước
Đường tình cuối dốc vẫn thơm hương!

Trợn trắng nhìn em ta ứa lệ
Ráng thiền cho mặt vẫn ung dung
Vô tình vướng một vô tình ý
Cư sĩ hèn chi mặt chẳng buồn!

Trời đất ngó coi ta hận chết!
Cứ tưởng ngày xưa chẳng đổi dời
Thiền ca! Thiền ca! làm sao kịp...

Đành thôi! Đành thôi! Cười thôi. Cười!




Thứ Năm, 11 tháng 4, 2013

NỖI BUỒN KHÔN TỎ...

Chủ Nhật vừa rồi, nhận được một tuyển văn thơ.
Trưa nay mới rảnh mà nằm đọc.
Cảm giác khoan khoái mất dần khi đọc tới trang Ký sự. Thấy hoa mắt, lùng bùng lỗ tai. Thôi rồi, cơn tăng xông lên. Đi rửa mặt cho tỉnh táo, rồi ngồi dậy đọc tiếp. Vẫn hoa mắt vì... thấy người quen nhiều quá trong bài ký.
Không lẽ nào!
Đọc đi đọc lại bắt thuộc lòng.
Sợ trí nhớ của mình có vấn đề, bèn đi tắm rửa, thay áo, vào phòng làm việc mở máy lên.
Ngày 27/12/2012, bạn có gửi cho một cái mail, kèm theo bài ký của một người lính Việt Nam Cộng Hòa, đơn giản vì đây là bài ký rất hay về vùng đất nơi mình ở và bạn nghĩ sẽ giúp ích cho mình vì thời điểm bài ký ra đời, mình còn nhỏ xíu, có thể có nhiều điều mình chưa biết...
Mình đã đọc. Không những vậy còn in ra đưa cho anh mình đọc. Anh ấy đã cám ơn tác giả đã viết về Tây Ninh bằng cả tâm hồn.
Bài ký nói về vùng đất Tây Ninh những năm chiến tranh. Tác giả đã từng đến Tây Ninh, đã sống ở Tây Ninh một thời gian dài đủ để viết với nhiều cung bậc cảm xúc buồn vui theo hiểu biết và trải nghiệm. Bài ký hay. Dài mười ngàn bốn trăm chữ. Nếu người lính ấy còn sống và tiếp tục cầm bút, mình nghĩ, ông sẽ là một nhà văn.
Vậy mà, bây giờ bài ký đó đã được cắt thành từng mảnh và dán lại từng nơi từng lúc theo ý đồ của một tác giả khác. Lưu ý: CẮT, và DÁN!

Xưa mình học Sử, những quan chép sử thà chết chứ không chịu viết sai sự thật.
Lại nghe đâu đó, nói: Nhà văn là người viết sử của thời đại.
Lại cũng nghe nói: Văn là người.

Vậy, người là ai, đứng ở đâu trong cái bút ký này để được ký tên trên tác phẩm?


 Lại viết tiếp: Khi được quá nhiều người phản ảnh, người bèn... gõ thêm một dòng phía cuối bài: bài ký có sử dụng tư liệu của.... Mình tưởng,, ký sự là một thể loại mà người viết phải thực sự dấn thân, đắm mình vào đó mới thấy và cảm được cảnh và tình. Còn khi lấy tư liệu của người khác để làm phông màn cho "chuyện của mình", liệu có nên chăng? Không biết người ký tên kia có xấu hổ với bao nhiêu bạn đọc và chính lương tâm mình? Dù sao, cũng là chuyện... tìm một chút danh thôi mà. Hữu xạ tự nhiên hương, làm sao có thể núp sau lưng người khác để hưởng chút hương thừa một cách... kỳ cục vậy.

Cũng cảm ơn cái sự CẮT và DÁN này, nhờ vậy, biết thêm một nhà văn lớn và một nhà... văng không nhỏ(tuổi). Trời ơi,,, cái người này, nhiều năm nay mình vẫn gọi là thầy, chỉ vì họ là đồng nghiệp với mẹ mình...
Già rồi, tưởng đã hết lục dục thất tình, ai dè cũng bon chen quá, mà bon chen tầm bậy...
Hết nói,

Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Bài tháng Tư

Tháng Tư vo nắng thành hòn
Thả trong đôi mắt xoe tròn của em

Tháng Tư lăn giọt mưa nghiêng
Bờ vai sờn nỗi chung riêng cuộc người

Tháng Tư gió thốc lên trời
Cánh đồng im phắc không lời hỏi han

Tháng Tư... người bước qua đàng
Bỏ ta tư lự bên hàng mồng tơi....

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

THƠ RƠI TRÊN GIẤY NHÁP

Thơ cứ vội trào ra chi cho ướt
Những cánh hoa mỏng mảnh tím màu chiều
Ta đã dặn từ hôm người đi khuất
Rằng từ nay thôi đã hết dấu yêu

Thơ cứ lẻn vào từng đêm tóc rối

Những bông hoa nở trắng dậy hương sầu
Ta đã khóc từ bữa người biệt núi
Ly cà phê thiếp ngủ - đắng gì đâu!

Thơ cứ nhảy từng câu trên giấy nháp

Hành hạ nhau xào xạc những canh dài
Bàn phím khóc, cong mình rên lách cách
Ối người ơi, xin hãy nhẹ bàn tay...

Chiều nắng quái, thơ trở mình, chớp mắt

Giọt mồ hôi mặn đắng phía đuôi mày
Ta ngồi xếp những tờ giấy nháp
Nghe hững hờ vừa thoáng ghé qua đây...








Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013

đi rừng biên giới

Hôm qua, đi rừng. Tha về được một số hình ảnh tuyệt vời. Và, bắt đầu lên kế hoạch cho một TPM... Hihi... "Nhá "hàng cho ai ưa xê dịch...

Suối Đá Nứt. Gần đó có một khúc suối gọi là suối Đá Hàn... hehehe

Đây là hoa cây Sộp. Lá non ăn hơi chua chua chát chát như lá xoài non. Hoa rụng xuống đất vẫn còn đẹp quyến rũ...


Công... múa trong chuồng. Thiệt tội!

Sau một thời gian mới lên rừng lại. Thuốc men làm cho tác giả có một "khuôn trăng đầy đặn" thế này đây! Hô hô!

Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013


Truyện ngắn:

CHUYỆN TÌNH GIÓ NÚI

Quán Gió Núi, buổi chiều lồng lộng gió. Gió thúc riết trên mái tôn, mái lá, lướt sàn sạt, đập ù ù, như muốn nghiền nát tất cả những thứ chung quanh cản đường nó. Vẫy vùng chán, gió lại chùng xuống, mơn man lướt trên da người như một cô gái trẻ nũng nịu vuốt ve cánh tay người yêu. Rồi lại tiếp tục vũ khúc của mình một cách mê mải.

Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

ẢNH CŨ...
Năm đó, những đứa nhóc này còn trong vòng tay yêu thương của bà ngoại áo tím. Bé lớn nhà mình học lớp Một, nhóc cu em chưa đi nhà trẻ.



KẸO CHUỐI

Sau những nỗ lực tìm kiếm các phương thức, đối sách để cho ra đời một mẻ kẹo chuối ngon mà không đụng hàng, cuối cùng ta cũng thành công! Cái này để làm quà cho con gái cuối tuần về nhơi!


Ngon không?


Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

MÙA XƯA

Này cô em mắt tím
Gợi mùa hoa góc đường
Tóc xòa che răng khểnh
Thấy sao mà thương thương

Này cô em tóc ngắn
Váy xanh như lá rừng
Cười ngon như viên kẹo
Môi má vừa thơm hương

Ngày cô em qua đây
Những lộc non bừng dậy
Những nụ hồng thắp lửa
Giữa sương khói vườn này

Này cô em hay hay
Đường xa, đừng đi vội
Đường gần, xòe bàn tay
Chờ tôi cùng đi với!

tình bỗng về không hay
Mùa dịu dàng mở lối



Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

LÌ XÌ




Lì xì cho em chút lộc
Mặt ngời như thể rằm trăng
Quanh năm túi tiền đầy nhóc
Cũng nhờ bao đỏ đầu năm.

Lì xì cho em ly rượu
Thoa màu lên má cho vui
Năm mươi, mười lăm cũng vậy
Tự nhiên luống cuống tay người...

Lì xì cho em, hên xui
Nụ cười giũ tiêu bụi bặm
Năm mới không còn lận đận
Hoàng hôn cũng ửng mặt trời.

Thứ Hai, 11 tháng 2, 2013

TẾT SUM VẦY


TẾT SUM VẦY

Ngày Mồng Một Tết, cả nhà quây quần bên Mẹ. Năm nay Mẹ bảy mươi rồi. Còn được vui vầy với con cháu ngày nào hay ngày đó thôi... Bức hình thiếu gia đình nhà Tú Anh - đứa em gái thứ Tư. Nhà nó ở xa, năm nào cũng về trễ nên không có mặt.



Bà ngoại đã thay mẹ, nâng niu bú mớm cho hai đứa này từ lúc mới sinh ra. Thoắt chốc mà các con đã lớn khôn xinh đẹp như  thế này đây!



Chủ Nhật, 10 tháng 2, 2013

SAU GIAO THỪA

Cúng giao thừa xong, nhắn tin chúc tết một số người trong khi chờ mẹ đi cúng ở Tòa Thánh về. Khi chở bà về, bà hối biểu mấy đứa cháu ra bà lì xì  cho hên...
Trai út chưa vợ. Chái ngoại gái và cháu ngoại trai.... Chờ mãi mới có giây phút này!

Góc nhỏ của mình.  Ai biết được khi cúp điện chụp nó lại loãng mạn thế!

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

TRƯỚC GIAO THỪA...

Trước giao thừa, dĩ nhiên là không viết chi được hết. Năm nay cuối năm còn tất bật, nhưng đến giờ này thì đã được coi là thảnh thơi cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Chuẩn bị đón năm mới mà!
Sau đây là vài hình ảnh:
Cuối năm viếng Vua Lan xứ Trảng Bàng, nhân vật trong báo Xuân của mình.
Được "ngài " tặng cho một ôm hoa lan về nhà chưng Tết. Hihi.

Đây là phòng thờ kiêm phòng khách của mẹ. Nhà của "quan chức" nên cũng phải chuẩn bị tươm tất.

Bình hoa nhà mình. Phòng khách nhỏ xíu còn là lớp học nên không dọn dẹp máy móc đi đâu, cứ để đấy...


Năm nay con đã lớn khôn, làm việc cùng với cả nhà được rồi.

Nồi bánh Tết

Mẹ mình. Năm nay con gái làm tròn ý nguyện, mua cho bà cây hạnh (cây tắc kiểng đó) nên có vẻ vui lắm.
Góc làm việc. Phía trên bàn làm việc là những thứ quà bạn bè tặng. Trông ấm cúng và đầy yêu thương...


TẾT ĐÃ ĐẾN RỒI. CHÚC MỌI NGƯỜI MỘT NĂM MỚI TRÀN ĐẦY SỨC KHỎE VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

trong những ngày áp tết


TRONG NHỮNG NGÀY ÁP TẾT

Đã qua mùa lạnh mà không hay
Đường xa gió thốc tóc xơ bay
Mũi kim giá rét luồn trong áo
Chớp mắt hoài mà sao cứ cay...

Đã nghe má gọi sáng hôm nay
Lo dẹp vườn sau lá đổ đầy
Sửa soạn chậu lan vừa trổ nụ
Chuẩn bị cắt cành mấy gốc mai

Rưng rưng chải tóc bên song cửa
Tần ngần ngắm mấy sợi vừa phai...

ĐẶNG MỸ DUYÊN

Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

KHOE

Cái này gọi là khoe nè.... Bài đăng đã lâu, thời hạn BTC thông báo chấm giải phát giải qua đã lâu, tưởng nó đã "qua đi cùng nhịp sống hối hả" của Sài gòn giải phóng... mấy mươi năm, ai dè... BTC không thể nào quên, chỉ hơi chậm trễ một chút. Nay kính khoe...

http://www.sggp.org.vn/thitruyenngan/2013/2/310735/
http://nhavantphcm.com.vn/doc-duong-van-hoc/truyen-ngan-cam-giang-con-da-lon-chua.html




Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

thơ cuối năm


BÀI CUỐI NĂM

Thì thôi, người cứ về bên đó
Cuối chiều gương lược cũng heo may
Thì thôi, nhớ để mà thương nhớ
Bàn tay đã lỏng một bàn tay.

Người đi, gió lộng trời xuân mới
Ta ướt trong lòng một vết thương
Ráng vẽ câu thơ cho đỡ mỏi
Bàn tay buông giữa vệt vuông tròn

Thì thôi, người cứ về bên đó
Quấn quít cho tròn nghĩa phấn hương
Sầu đâu trơ trụi chiều sương lạnh
Một sợi tóc khua mấy đoạn trường!

Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

tạp bút


CHUYỆN… ĂN CHAY

Cô bạn, nhà ở Thị xã, nhưng cứ mỗi cuối tuần lại à ơi trên điện thoại: “Kiếm đồ chay ăn đi chị…”, xong phóng xe vô Long Hoa. Rồi, lâu lâu phát hiện quán nào mới mới, cô lại a lố à lô: “Có quán mới đó chị ơi!”…
Cô bạn tôi không phải là trường hợp cá biệt. Ngày càng có nhiều người  ăn chay với nhiều lý do.
Quán chay…
Đa số quán ăn chay ở Tây Ninh là quán ăn bình dân. Với trên dưới trăm ngàn trong túi, vài ba người ăn là có thể nếm đến…no mấy món ăn chơi từ bì cuốn, chả giò, bánh ướt, cơm chiên dương châu, bún nước, bún khô, bánh canh hủ tiếu, cháo nấm rau đắng… hoặc lẩu rau, tàu hũ  tùy theo khả năng dung nạp của bao tử và sở thích của mỗi người. Nếu ăn cơm thì có nhiều món canh, xào, kho, luộc… được chế biến bằng các loại rau củ và đậu hũ. Cũng có những quán bình dân tới mức không thể…bình dân hơn. Nghĩa là, ở đó thực khách chỉ được thưởng thức một món, với giá nhiều khi không tưởng. Đứa bạn tôi từ Sài Gòn về, được mời một tô bánh canh chay nóng hổi ở cái quán trong hẻm nhỏ gần chợ Long Hoa trước khi về nhà. Khi tính tiền cô thốt lên đầy ngạc nhiên: “Sao rẻ vậy? Rẻ khó tin!”. Là vì tô bánh canh đỡ lòng ấy chỉ có giá ba ngàn đồng. Dĩ nhiên, tô bánh canh đó chỉ để lót dạ lúc lỡ đường. Muốn ăn no hơn, khách có thể kêu thêm cái bánh mì nóng giòn ăn kèm.

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

tạp bút


Tạp bút:

VIẾT TRƯỚC GIAO THỪA


1. Khi những buổi ban mai bắt đầu nghe hơi gió se da, khi những cánh đồng vàng rực màu lúa chín mà hai bên vệ đường, những vạt cỏ đuôi chồn tím nâu phất phơ cạnh vạt hoa cỏ hôi tím trắng, hoa mắc cỡ tím hồng… Khi nhìn đỉnh núi Bà đã gạt bỏ tấm khăn mây, lồ lộ giữa nền trời xanh thẳm đến khôn cùng, là lòng tôi cũng bắt đầu xao động. Những ký ức ùa về một cách vô thức. Bao nhiêu mùa đi cũng vẫn cảm giác đó, không hề có chút đổi thay, cũng giống như cây đến mùa trổ bông, nước đến mùa nước lớn…

Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

RỪNG, NHỮNG NGÀY ÁP TẾT

Rừng, những ngày áp tết, xơ rơ đến nao lòng. Là bởi vì bây giờ đã cuối mùa mưa. Ghi lại vài hình ảnh...


Đường Nông lâm chia tách giữa đất nông nghiệp và đất rừng. Nhỏ vừa một chiếc xe tài chui qua.
Để không gây tai nạn, người chụp ảnh phải  đưa ngựa sắt của mình vô hàng tràm lánh nạn.
Sừng sững giữa đại ngàn

loài thủy sinh ở Trảng Tà Nốt

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

những bữa mưa dài....


NHỮNG BỮA MƯA DÀI, EM NHỚ ANH

Em nhớ anh.
Giữa buổi chiều bão rớt
Dài như một chiêm bao.

Em ngồi giữa những phiến đá to nhỏ thấp cao
Giữa mưa chiều lất phất
Ly cà phê không làm ấm được trái tim.

Trái tim em đã loạn nhịp nhiều năm
Cứ trở trời là tăng huyết áp
Bầu trời cao mà mây cứ sà xuống thấp
Vướng áo em một sợi tơ mành…

Những bữa mưa dài, em nhớ anh
Như nhớ một ly cà phê sữa nóng.
Ngọt. Đắng. Thơm.
Mà loạn trái tim.

Chiều xuân mưa lạnh, phố quen
Một đờ-mi đỡ ghiền
Phong vị cũ.

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

ngày giỗ ba

VIẾT SAU NGÀY GIỖ BA

Hôm qua, giỗ Ba.
Sao lòng nghe không thanh thản như mọi năm, Ba ơi. Con thấy con còn quá nhiều chuyện sân si trong lòng quá. Cứ mỗi năm giỗ ba là lúc con nhìn lại mình. Ba như một tấm gương mà khi con soi mình vào đó, thấy mình còn quá nhiều khiếm khuyết.
Nhớ dạo này năm ngoái, con còn thấy bình an, sao bây giờ đã nghe luống cuống vì ngày đi gặp Ba chừng đã tới gần, mà con thì vẫn chưa làm được gì nên thân.
Cái chân đau nhắc cho con nhớ từ ngày Ba còn sống, có lần đã nạt con: "Chuyện có chút xíu vậy mà không kiên nhẫn làm, sao làm được chuyện gì!" Ấy là, sợi gân sau ngón chân cái của con nó cứ tê buốt, ê ê mỗi khi chạm phải. Ba nói lấy cái đầu đũa hay có thể day bằng tay, day ấn mỗi lúc nào có thể, từ từ sẽ hết. Vậy mà, con có làm được đâu, dù thỉnh thoảng nhớ tới cũng day day ấn ấn... một lần con buột miệng: "Sao con làm rồi mà nó vẫn cứ có cảm giác đó.." mới bị ba rầy như vậy.
Ba, cho tới giờ, con vẫn đau, và hình như cái này có liên quan tới thần kinh ha Ba? Con đọc sách nghe nói vậy... và bữa nay đã bắt đầu thấy những triệu chứng rõ ràng...
Con hứa, sẽ bắt đầu tự chữa bịnh cho mình, cho hết bịnh, để ba không buồn vì đứa con gái không có ý chí, không biết nghe lời ba. Để mai kia về gặp ba, con có thể khoe là con đã khỏe mạnh. Nhờ ba đó.
Mai, con đi khám bệnh với Tú Anh. Bác Sáu Kiên, bạn ba, mới ghé thắp nhang cho ba hôm qua đó, cũng khuyên nên đi khám bệnh, để lâu không tốt. Tự nhiên con muốn khóc.
Con đã làm hư đời con, Ba ơi!

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

nỗi buồn khôn tỏ

NỖI BUỒN KHÔN TỎ

Năm 2012 đã khép.
Năm qua, tôi sống yên lặng.
Vì theo sách tử vi nói, năm qua là một năm rất xấu đối với tôi. Không tin lắm nhưng thật ra suốt cả năm nằm bịnh rề rề, viết lách sơ sơ. Làm việc có tiền nhưng thất tán không còn gì vì bệnh tật và đủ thứ chuyện lo toan. Đã vậy còn gần như (nói gần như vì vẫn chưa tin) mất luôn hai người bạn vong niên trên cõi mạng này. Hai người bạn mà tôi rất quý. Chỉ vì những lý do không đâu vào đâu.
Có lẽ tôi vẫn chưa đủ bản lĩnh để đối phó với cuộc đời, cho dù cuối năm nay, tôi đã bước sang tuổi bốn mươi bảy. Bốn mươi bảy tuổi ta, đã coi là hết trẻ con chưa nhỉ?
Thì thôi, cứ viết để trải lòng.
Người đi thì cũng đi rồi.
Người ở lại, buồn cũng không giải quyết được gì, đành mượn lời một ai đó trong sách vở mà nói rằng: CUỘC ĐỜI LÀ MỘT SÂN KHẤU LỚN MÀ MỖI NGƯỜI LÀ MỘT DIỄN VIÊN. Hãy diễn cho trọn vai tuồng trong mọi lúc.
Nhưng than ôi, tôi chỉ muốn làm khán giả, để ra ngoài lòng tất cả buồn vui vì xác định rõ: dù sao thì cuộc đời cũng chỉ là một cuộc chơi...
Nhưng chưa được. Vì vậy mà cứ buồn chưa dứt.