Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Mười năm trước...

Lại một comment... ở nhà anh Từ Kế Tường

MƯỜI NĂM TRƯỚC...

Mười năm trước ta đã từng ở trọ
Ngó hàng ba buổi tối mắt thâm quầng
Nghe điếng ruột mỗi lần tàu qua ngõ
Quê thì xa, nghe mùi khói hóa gần...

Ta nhớ bữa mưa dầm đi bán báo
Bữa trưa xanh tê tái mỏi linh hồn
Về với má ăn canh rau, tương đậu
Nghe chim reo mỗi sáng thật thanh bình.

Này người ở xa nhà, về đi nhé
Dẫu buồn vui rồi cũng hết theo ngày
Nghe tiếng dép khua ngang mà nhớ mẹ
Mỗi ngày qua thỏn mỏn đợi tiếng giày!

Đặng Mỹ Duyên

LINH TINH


MỘT COMMENT CHO ANH

Từ dạo em đội khăn che tóc

Khoác áo chùng, mang hiệu nữ tu
Mỗi chiều chuông đổ là anh khóc
Sao nỡ bỏ anh với mây mù?

Từ dạo đầu anh hai thứ tóc
Mới thấy hồi xưa mình thiệt khờ
Phải chi hồi đó anh đừng khóc
Giờ đây có kẻ gọi... nhà thơ!

Ôi chao sương trắng miền ký ức
Chiều nay chuông nguyện thả xanh hồn
Em có lang thang về nước chúa
Nhớ để dành anh một chiếc hôn.

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

bất chợt

BẤT CHỢT

Khi tôi nhận ra mùa thu
Là chiếc lá vàng cuối cùng đã rụng
Mùa đã trở.
Man mát heo may.

Khi tôi nhận ra, bàn tay
Đã trổ những đốm đồi mồi mỉm cười chế nhạo
Những tế bào xơ cứng, những tế bào nhão
Luồn vào tim.

Khi tôi bảo em
Luôn có những nụ cười bất trắc
Em đã về đất Phật
Tự bao giờ.