Căn nhà không có gì giá trị
ngoài chiếc ti vi cũ nhèm. Đứa bé tật nguyền đang nằm trên chiếc giường tre xếu
xáo, nở nụ cười ngờ nghệch khi được mẹ ẳm lên tay. Chín tuổi, nhưng bé chỉ
biết cười ngờ nghệch như thế. Bé bị nhiễm chất độc da cam.
Mẹ bé, là trụ cột chống
đỡ cho gia đình bốn người, trong đó ngoài đứa bé bị bệnh tật còn có
bà mẹ già 80 tuổi, và con gái lớn học lớp 10, cho biết: mỗi ngày
chị thức dậy từ 4 giờ sáng để lo vệ sinh cho con, sau đó đi chợ, mua chút
ít thức ăn làm sẵn để ở nhà cho mấy bà cháu, xong đâu đấy mới đi
làm. Chị đi phụ bếp cho công ty giày da gần nhà, thường thì 2-3 giờ
chiều, hôm nào tăng ca đến 5 giờ mới ra về.