Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

ÚT HẠNH



 ÚT HẠNH
*Cẩm Giang
Ngày Thắng nói: “Tui đi à. Tui không thể  ở đây được nữa. Chừng nào có đủ tiền cất nhà lầu, tui mới dìa! Em chờ được thì chờ, không thì thôi nhen…”.  Út Hạnh khóc mùi. Cái hình hài bé tí đang nằm ngủ trong lòng Út Hạnh, làm như bực mình, chòi đạp lung tung. Sự chòi đạp đó làm Út Hạnh nín khóc. Út vội đưa bàn tay vỗ về con. Ngó trân hai mẹ con một lát, Thắng dắt chiếc xe đạp cũ kỹ, lủi thủi ra tới đầu ngõ mới thót lên yên. Cũng không nói là đi đâu.
Hôm đó là Trung thu năm Thìn. Mưa như trút nước, tầm tã ngày đêm.

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

AI XÔI GẤC

AI XÔI GẤC...


Hồi nhỏ, có đọc một câu: "Ăn mày mà còn đòi xôi gấc". Đọc sách cũng có nghe nhắc tới món xôi này, mà không hề biết gấc là... trái gì.
Lớn lên đi học, đi làm, cũng có người mời ăn xôi gấc, rồi tự đi mua mà ăn, nhưng vẫn không biết mặt trái....
Cơ khổ.
Nhưng vài năm nay thì biết rồi. Không biết từ đâu, từ lúc nào, góc vườn sau trèo lên một dây gấc. Mới đầu tưởng dây dại, cắt hoài, bỏ hoài, mà nó vẫn cứ cứng đầu trườn lên trườn lên... khi có mấy người bà con tới chơi, nói nhà có dây gấc tốt quá, hỏi đâu đâu, họ chỉ, mới để dành lại...

Để giờ, có kết quả đây!


Nhân chủ nhật, cũng muốn nấu miếng xôi ngon đãi mẹ già

Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

trung thu


NHỮNG MÙA TRUNG THU CÓ NỘI

         
          Lại một mùa trung thu nữa về.
          Cứ mỗi mùa trung thu tới, là lòng tôi tự nhiên nghe rộn ràng háo hức không khác chi những đứa trẻ, đợi ngày bày cỗ ngắm trăng, rước đèn chia bánh. Trung thu bây giờ, hầu như những đứa trẻ ở chốn thị thành đều được ăn bánh nướng, bánh dẻo, chỉ khác nhau cái ít nhiều, ngon dở. Nhưng thiếu mất cảnh rước đèn ngoài đường, trong xóm, như ngày xưa, nên cũng mất phần thi vị.