ÚT HẠNH
*Cẩm Giang
Ngày Thắng nói: “Tui đi à. Tui
không thể ở đây được nữa. Chừng nào có đủ
tiền cất nhà lầu, tui mới dìa! Em chờ được thì chờ, không thì thôi nhen…”. Út Hạnh khóc mùi. Cái hình hài bé tí đang nằm
ngủ trong lòng Út Hạnh, làm như bực mình, chòi đạp lung tung. Sự chòi đạp đó
làm Út Hạnh nín khóc. Út vội đưa bàn tay vỗ về con. Ngó trân hai mẹ con một
lát, Thắng dắt chiếc xe đạp cũ kỹ, lủi thủi ra tới đầu ngõ mới thót lên yên.
Cũng không nói là đi đâu.
Hôm đó là Trung thu năm Thìn. Mưa
như trút nước, tầm tã ngày đêm.