Thứ Tư, 10 tháng 3, 2010

hết bình an

DƯỜNG ĐÃ HẾT BÌNH AN...

Dường như vậy. Mỗi buổi sáng thức dậy không còn hăm hở ngồi bật dậy ngay khi nghe đồng hồ báo thức lúc 4 giờ. Nặng nề ở ngực và hai chân thì đau nhức lắm. Muốn thật yên mà vẫn không được yên bình.
Dạo này ở nhà cũng có nhiều chuyện làm mình không thể viết lách nhiều được. Đáng buồn nhất là chuyện của vợ chồng cậu em. Mình suy nghĩ hoài, không biết người ta cưới nhau về để làm gì để rồi suốt ngày hành hạ nhau? Người ta liệu sẽ sống như thế nào khi có một người không toàn tâm toàn ý với gia đình và cũng không còn yêu nhau như thuở mới yêu nhau? Thậm chí cái người mở miệng ra là yêu hết lời kia, cũng chưa chắc đã yêu hết lòng mà còn gởi gắm tâm sự ở một nơi nào khác.
Hôm qua, đọc lại trang Plus của một bạn gái chưa quen, thấy chuyện của nàng sao mà quá đỗi éo le, quá chừng phức tạp. Mới hay, cõi mạng cũng chật nứt chứ đâu có rộng rãi bao la gì, đừng hòng lên đây mà trốn lánh...
Tối qua, trò chuyện với một đứa em cũng trên mạng này, về một tin nhắn off, mà rồi hai đứa bần thần cả buổi, như nhau.
Kết luận: Làm đàn bà đã khó, làm đàn bà nhạy cảm, càng khó.
Mà thế giới thì càng lúc càng phức tạp.
(Nói vậy thôi, chứ có khi phức tạp là do mình cả!)

Chủ Nhật, 7 tháng 3, 2010

trong một ngày rất nắng

TRONG MỘT NGÀY RẤT NẮNG


Lơ ngơ. Bia dựa cột đèn.
Ngoắc em bậu, chẳng thấy. Liền đau ran...

Nhấp ly trà nguội. Giận khan
Mình ơi sao chẳng chịu an lấy mình!

Người xưa trở gót thình lình
Tâm còn vọng động: bớ tình, còn ta!



đánh rơi hồn phách

ĐÁNH RƠI HỒN PHÁCH

Ôm chiếc điện thoại
Như ôm một nụ hôn chưa tròn
Em thì thầm với một người xa xôi
Về những khoảnh khắc của chiều sâm sẫm đêm bồi hồi và những sớm mai rớm màu roi...
Và những nhịp rất lạ
Chiều mưa chới với...

Ôm chiếc điện thoại
Ôm một đêm dài nông nổi
Em thì thầm
Bằng những nồng nàn những nghi ngại những bao dung
Và nhiều nhiều những nhịp loạn...

Ôm chiếc điện thoại
Ơ hờ khóc,

Ngẩn ngơ cười
Biết thế nào rồi cũng có một người

Khuất phục
Sẽ không chịu nổi những thì thầm rất thực
Rằng nay người trót yêu người
Rằng nay người đã say người
Rằng....

Ôm chiếc điện thoại
Trắng.Và đêm
Đen...
Tự nhiên nghe u u gió nổi
Giật mình bối rối
Hình như mình chưa bấm số suốt đêm qua.

Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2010

lẩn thẩn

LẨN THẨN


Ngày giông gió gọi tình đi
Co tay che một bờ mi ướt đầm

Ngày mây che kín tình trần
Đưa chân đẩy hết những phân vân. Cười.

Ngày hiu hiu sợ tình rơi
Ta cầm nắm lửa quơ khơi... đuổi tà.


Này tình, nếu có chọn ta
Thì nương sợi khói mà sà xuống chơi...

Ngày chạm mây trời

NGÀY CHẠM MÂY TRỜI


Ngày em bay lên nẻo trời
Chạm vào mây trắng
Mới hay bồng bềnh cõi mộng
Thật ra mây chẳng dịu dàng.

Ngày em yêu anh
Tưởng nhắm mắt vèo qua thương khó
Nhưng mỗi ngày mở rồi khép cửa
Thấy gió vẫn bay tông tốc qua đời.

Ngày nào em bay lên nẻo trời
Chạm vào mây trắng…