Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

CHIA SẺ



Căn nhà không có gì giá trị ngoài chiếc ti vi cũ nhèm. Đứa bé tật nguyền đang nằm trên chiếc giường tre xếu xáo, nở nụ cười ngờ nghệch khi được mẹ ẳm lên tay. Chín tuổi, nhưng bé chỉ biết cười ngờ nghệch như thế. Bé bị nhiễm chất độc da cam.
Mẹ bé, là trụ cột chống đỡ cho gia đình bốn người, trong đó ngoài đứa bé bị bệnh tật còn có bà mẹ già 80 tuổi, và con gái lớn học lớp 10, cho biết: mỗi ngày chị thức dậy từ 4 giờ sáng để lo vệ sinh cho con, sau đó đi chợ, mua chút ít thức ăn làm sẵn để ở nhà cho mấy bà cháu, xong đâu đấy mới đi làm. Chị đi phụ bếp cho công ty giày da gần nhà, thường thì 2-3 giờ chiều, hôm nào tăng ca đến 5 giờ mới ra về.

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

sinh nhật


Cho con, Tháng Mười Hai...


Tháng Mười Hai có hai ngày sinh
Một cái bánh luôn dành cho hai đứa
Chị sinh trước, em sinh sau đúng lễ
Cãi đốc – tơ thẳng trên mặt giấy tờ.


Tháng Mười Hai ngồi nhớ bữa xa mờ
Con khát sữa uống bột pha đường đỏ
Mẹ đi làm guồng nhanh đôi chân mỏi
Bước vào nhà là gọi vội: Con đâu?
Tháng Mười Hai. Hai mươi năm qua mau.
Mà vẫn cứ nhớ thương ngày xa lắc
Buổi sáng sớm con níu tay thật chặt
Không muốn rời xe để mẹ đi làm.


Mẹ đem về một quả táo thơm
Một cái bánh ngon, một viên kẹo lạ        
Của con tất! Hai chị em chia cả
Mẹ nhìn con nghe đủ vị đủ mùi…

Tháng Mười Hai lần nữa lại đến rồi.
Nhóc hai mươi. Nhóc mười lăm... không ngờ nổi!
Không mấy lát mẹ ngồi may áo gối
Nhà thêm người nữa đó, phải không con?

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

di cảo

DI CẢO...

Bữa giờ,
Ai cũng bàn về cuộc tận thế
Mình ngồi nghĩ riết, nghĩ không ra
Chu cha lỡ tận cùng nhau tận
Có gì đâu mà phải sợ ta?

Tới nhóc nhỏ học nghề đi dỗ trẻ
Cũng kêu than vài bữa chết ráo rồi
Con ráng giữ xác hồn về với mẹ
Có chết thì chung ván, khỏi mồ côi!

Chợt cười khan trước màn hình trắng bóc
Gõ mấy câu cho có chữ với đời
Mai có chết chữ ni thành di cảo
Đứa nào còn giở lại đọc nghe chơi...