Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

có một cô nhỏ

cô nhỏ tuổi con gà. nhỏ mà ưa la cà.nhưng dễ thương à nha,...


viết linh tinh cho một đầu ngày

Có người  khi được cho cái link nhà này hỏi: "Bộ muội trở lại giang hồ rồi a?"
Giang hồ gì đâu. Cũng mong đây là một nơi mình có thể tự do cười khóc mà không sợ ai chĩa mũi vào hỏi hỏi hỏi... đến mức chán như con gián đó mà.
Buồn quá chừng buồn mà không phải bắt chước ai.
Mấy nay mưa dầm dề. Hình như bão ở đâu đó mà mình không biết, cũng không cần biết. Với mình, bão hay mưa giống như đến hẹn lại lên vậy. Chỉ khổ cho những người cơ nhỡ. Và như mẹ mình. Mẹ mình lúc nào ngó cái gian bếp nứt loang lổ nhà mình khi trời mưa cũng... khóc. Vì lẽ mưa lớn là nước tràn theo kẽ nứt vô ướt hết. Ác cái là mình chỉ có thể coi người ta tư vấn trên mạng và ... tự nhủ thôi kệ, từ từ gom đủ tiền sẽ sửa lại theo cách của mình... chớ biết sao bi giờ!
Mà thôi, lo cày đi.. Linh tinh hoài. Buồn không đẻ ra tiền.

căn bếp có chút xí mà nứt vầy... giờ tính răng?

Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

thơ lưng tưng

Cho nhỏ kia…

Buồn. Gói nỗi buồn đem chiên chả.
Trở đôi ba bận chảo dầu sôi
Buồn lặn hụp bơi trong tí tách
Lửa reo. Cháy hết những ngậm ngùi.

Buồn. Hái nụ buồn đem vô cắm
(Cái bình xưa chỉ có hoa tươi)
Cũng nhớ dằn nửa viên thuốc cảm
Chút xíu nụ kia đã thơm rồi!

Buồn. Xé mảnh buồn đem ra dán
Làm diều. Biểu gió dắt đi chơi
Diều nghe gió rủ đi nhào lộn
Bèn thót lên mây, tí tởn cười!

Hết buồn!

Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010

bài cũ

CỦA CŨ XƯA




quạnh hiu nhớ một chiếc hôn
thềm xưa lối cũ vẫn còn thoảng hương.

quạnh hiu nhớ một cung đường
lặng lờ lau lách mù sương bạt ngàn

quạnh hiu nhớ một giọt trăng
săm soi đêm nọ lúc rằm chưa qua

ngồi đây nhớ cuộc ta bà
ngõ khuya xao xác tiếng gà sang canh.

Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

Viết khơi khơi


ừ, thì về chốn bình yên
bởi chưng người đã đảo điên cuộc người
đêm qua thức vẽ tên người
vu vơ gà gáy thấy trời rạng đông

ừ, ta về cõi không không
mai kia vui vẻ trải lòng ra coi
có người buồn riết cho vui
sao mình nghe chuyện khơi khơi mà buồn?

ừ thôi nước chảy xa nguồn
người thôi chớ trách chớ hờn chi ai
đêm nằm nhớ một bờ vai
sương khuya rớt xuống ướt hai mái đầu

ừ, thôi một cuộc biển dâu
trăm thương ngàn nhớ cũng màu đục trong…