NHỮNG BỮA MƯA DÀI, EM NHỚ ANH
Em nhớ anh.
Giữa buổi chiều bão rớt
Dài như một chiêm bao.
Em ngồi giữa những phiến đá to nhỏ thấp cao
Giữa mưa chiều lất phất
Ly cà phê không làm ấm được trái tim.
Trái tim em đã loạn nhịp nhiều năm
Cứ trở trời là tăng huyết áp
Bầu trời cao mà mây cứ sà xuống thấp
Vướng áo em một sợi tơ mành…
Những bữa mưa dài, em nhớ anh
Như nhớ một ly cà phê sữa nóng.
Ngọt. Đắng. Thơm.
Mà loạn trái tim.
Chiều xuân mưa lạnh, phố quen
Một đờ-mi đỡ ghiền
Phong vị cũ.
Một nửa đỡ ghiền phong vị cũ
Trả lờiXóaĐã là hạnh phúc trái tim đau...
Bầm dập màu tim bầm dập đời
XóaHạnh phúc thương đau, hạnh phúc ơi...