nói đại cho rồi
Ờ thì rồ dại một khi
Gió bay qua núi cũng vì nhớ mây
Đường đời xuôi ngược rủi may
Biết đâu là tận. Cứ say tỉnh hoài.
Nỗi đêm bối rối, nỗi mai bồi hồi.
Đã gieo thương nhớ cho đời
Còn đa đoan những tàn hơi cuộc mình.
Chiều hôm ngồi dựa thác ghềnh
Trăm cơn gió tạt vẫn nguyên nụ cười.
Ấm êm dành hết về người
Chỉ xin sợi tóc mồ côi để dành...
(rút trong Đá Trắng )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét