Thứ Tư, 15 tháng 12, 2010

dặn người, khi tàn hơi

DẶN NGƯỜI, KHI TÀN HƠI...

Khi gió chướng thốc vào áo em
Thổi vào đó mùi phù sa mùi rạ rơm mùi lúa chín ngày áp tết
Khi đôi tay trần chuyển màu bạc phếch
Những ngọn tóc xác xơ cũng ấm nắng sang mùa


Là khi em nhớ anh

Như những buồn tênh...
Như những sóng sánh trong nhau cựa quậy đòi tuôn trào ngoài môi ngoài mắt
Như những ngẩn ngơ rất thật:
Mình ở đâu đây giữa chốn chợ đời?

Này dấu yêu xa xôi...
Cứ lặng lẽ đến lặng lẽ đi cứ lâu lâu la một mình cho hả những nỗi buồn tự chuốc
Cứ yêu trong đêm yêu trong mưa hay yêu ngạt trong khói bụi
Khi tàn hơi
Hãy nhớ một ngày đã từng ngó vào mắt nhau
Và run rẩy...
Thấy mình trong đó.


    


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét