Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

khùng

Mà nói làm sao cho hết nỗi đây, Trời?
Cái nỗi nhớ nỗi thương nỗi buồn nỗi khổ

Trộn tá lả một hồi như thau gỏi
Có chua chanh mặn muối cay gừng
Có ngọt hơi hơi như một hạt đường
Có bát ngát mùi hương hành tỏi.

Mà cũng không biết tả sao cho hết nỗi
Những cơn khùng dắt díu tự trăm năm
Tới bây giờ tự nhiên rủ về thăm...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét