Hậu ghi Tống Lê Chân
Tối qua, say.Thực ra là say xe và say cái hậu của rượu gạo nấu theo công thức Campuchia... Uống đằm đằm giữa trưa, về nhà làm việc không sao nhưng tới khoảng 8 giờ tối là tự nhiên... hết biết gì. Thế là phi một giấc tới sáng. Thoải mái cực kỳ.
Báo Tây Ninh bữa qua có hứng thú mời anh em cộng tác viên lên đồn biên phòng để họp giao ban thường kỳ, nhân tiện đi thực tế miền biên mùa mưa gió.
Mặc kệ với những cái báo cáo, chỉ tiêu của sếp đề ra, mặc kệ mọi người hỏi sẽ viết gì, mình cười khì, lảng ra đi thăm vườn thuốc nam, ao cá của đồn và leo lên chòi canh (leo lên xong leo xuống mới biết nó cao... 25 mét!) đặng gọi điện thoại về nhà cho con trai, chỉ để nhắc chừng trưa ăn cơm cẩn thận rồi đi học... Nghe anh đồn trưởng nói, đây là điểm hẹn tình yêu của mấy anh lính trẻ xa nhà. Là vì ở dưới thấp không "thấy" sóng điện thoại, phải leo lên cao chừng đó, vừa canh gác bốn phương tám hướng, vừa tranh thủ "tám" với người yêu.Tự nhiên thấy... thương mấy cái cọc sắt gỉ sét này ghê nơi.
Và rừng. Muôn thuở rừng vẫn hấp dẫn mình. Nhưng thôi, trước mắt tạm khoe một nhành... mắc cỡ tây! Để từ từ nói tiếp. Mắc làm việc rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét