ĐÁ
Và mãi mãi là Đá...
Thứ Ba, 19 tháng 10, 2010
khùng hoài
khùng hoài
Nước mắt rơi giữa một đêm dài.
Tự nhiên đi rước những thứ buồn vào mình chi không biết nữa.
Từ bữa thấy đời mình lấm láp
Là nghe giông bão ở khóc cười
Từ bữa thấy người cầm bút đỏ
Săm soi. Lòng bỗng rụng tơi bời...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bài đăng Mới hơn
Bài đăng Cũ hơn
Trang chủ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét