Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010

sinh nhật

SINH NHẬT


        



Bữa nay má đẻ ra mình
Ngồi coi hư ảnh lung linh đó giờ...
Nợ nần gì bữa hôm xưa
Mà cay mắt suốt một trưa ngậm ngùi.
Nói đừng khóc nữa, mình ơi
Vẫn ngồi khóc mướt cho trời khóc theo.

Rộn ràng, rồi cũng chèo queo...
Buồn hiu lên tiếng ăn theo điệu cười...


         Cái hình trên là quà năm ngoái. Mang ra chụp lại. Thắp một ngọn nến, lúc lòng yên tĩnh, để nhớ lan man về những tuổi người đã qua...
         Quà sinh nhật năm 7 tuổi, là cuốn Cây Gạo của Vũ Tú Nam. Ba tặng. Trước đó, mình hãy còn nhỏ quá. Sau đó nữa, là những bộn bề gian khó, vả lại, không có một khái niệm gì về ngày sinh nhật, chỉ thấy là chuyện bắt chước mấy người nhà giàu(!) kiếm cớ để ăn chơi.
  Sinh nhật năm học Sư phạm, 1985, là một cuốn album để lưu giữ những kỷ niệm thời hoa mộng, và tập Thơ tình Puskin do một người "lạ" tặng. (Giờ, cuốn sách đã vàng ố. Và thật tình, không biết có phải vậy mà mình đâm ra khoái viết thơ... tình?)


Sinh nhật hồi đi dạy trường SPMG khá đặc biệt, và khó tả: học trò tặng cho một mớ... nước hoa, khăn bông, dầu gội đầu. Một kẻ "lạ" khác tặng cho một cuốn sách về thuật ứng xử hàng ngày, tựa là Người lịch sự. Lần đó, nhận quà mà tự ái bậy cho rằng người ta chê mình.. bất lịch sự, hóa ra đã xử sự một cách hết sức.. hồn nhiên và cà chớn vô cùng tận: mang sách trả lại khổ chủ.
Sinh nhật những năm sau đó là những buổi cà phê cùng một vài đứa bạn thân.Thực ra thiên hạ nhớ ngày mà gọi hỏi chứ mấy năm đó thì bận rộn bù đầu, "còn nhớ gì sớm mai kia..."
Có một sinh nhật 4 người, tại quán Tib, Hai Bà Trưng, của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Năm đó, lần đầu, nhìn thấy ông bằng xương thịt hẳn hoi. Và một nụ cười dành cho mình. Dù chỉ là một nụ cười dành cho người hâm mộ, nhưng cũng... khoái vô biên. Đêm đó, có người tặng cho mình một chiếc nhẫn mặt trái tim. Một chiếc nhẫn tặng muộn, khi mà mình đã kịp có đến một baby rưỡi, và... lẻ loi một mình nơi phố thị Sài Gòn!
Chiếc nhẫn mặt trái tim đó theo mình được mấy năm. Khi nhận ra những hột đá tấm bị bong tróc và chiếc nhẫn cũng móp méo, hết sáng do hàng ngày dính đủ thứ chất tẩy rửa, bị va đập... thì lúc đó mình phát hiện ra, lòng người cũng phức tạp và nhìn chán như chiếc lá nửa vàng nửa xanh lại thêm bị con gì ăn lấm tấm rách!
Những sinh nhật liền kề đó, mình đều được mời đi nhà hàng, được tặng áo đẹp, hát karaoke... nhưng ôi chao thấy đời sao vô vị tàn khốc! Mấy thứ đó, mình không có cần!
Năm ngoái, quà sinh nhật mà mình thích nhất, là cái vật mà bữa nay mang ra chụp đây. Một khối vuông vuông có hình nhà hát lớn Sydney  hay gì đó quên rồi à (may ra chủ nhân món quà đọc được sẽ hiệu chỉnh lại chỗ này dùm) mà mình vừa ngó thấy đã cười khoái chí: A cái đồ chặn giấy đẹp quá! Cám ơn nha! khiến người có vẻ bực mình, chữa lại... Xấp tạp chí Phật giáo gửi kèm, tới giờ đọc chưa hết, do tâm không định, nhưng thấy yên ổn hơn mỗi lúc tưởng muốn rơi, rơi...
Quà sinh nhật đặc biệt bữa nay, là một tin nhắn.
Buổi trưa, ngồi khóc một mình, trong quán vắng dù rằng người nhắn là đừng khóc. Có điều, không phải khóc vì tin nhắn. Khóc vì chuyện khác, khóc vì không hiểu sao giữa người với người lại có những cách đối xử khó tin quá chừng! Vẫn chưa hết hỉ nộ ái ố mà... 
Nhưng thôi, đó cũng là một cách "tận hưởng cuộc sống" của người đời vậy!
Tối, cà phê với những người bạn cũ, gào lên bài Buồn tàn thu với một ly Bordeaux...


Tự nhiên ...muốn khóc!
Thôi, bữa nay say. Mấy chuyện này coi như cơn điên ngày sinh nhật.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét