Thứ Năm, 30 tháng 9, 2010

Cười

Cười mình tự huyễn, mình ơi!
Mưa thơm ướt một bờ môi hững hờ

Cười mình gom nhặt cơn mơ
Lỡ tay một nước, cuộc cờ đành tan.

Cười xong ta quảy bị bàng
Thong dong về núi, thắp nhang niệm tình.

Mấy ngàn năm luyện Yêu kinh
Nghe văng vẳng tiếng huỳnh đình, xuôi tay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét