MÀ CHIỀU CHẲNG THONG DONG
chiều thong dong rải những sợi mưa không đủ làm ướt mặt
mà đủ làm mát một khoảng vườn
những phiến đá cao thấp trong một không gian ô nhiễm bẩn chật
dường cũng rộng lòng
đón anh ghé tạt...
chiều đầy từ tâm rủ rê anh tưởng đến một phiến môi mềm một hương tóc mát
một bờ vai thon một làn mắt trong
run tay vuốt một chiếc lá ướt
anh thầm gọi nhỏ ơi!
(biết chừng nào anh thốt nên lời
biết chừng nào anh chạm tay vào em-hư-ảnh đó?)
chiều thong dong mà thời gian thì nghiệt ngã
tích tắc gọi anh về
với Ngày-cơm-áo
nuối mắt liếc chỗ vừa in dấu dép
mà nụ cười chừng vơi bớt an nhiên
Em!
Mà rồi chiều chẳng thong dong...
tưởng nhau bao lần cho đủ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét