Thứ Tư, 11 tháng 11, 2009

CƠN MÊ

CƠN MÊ

Quệt một nhánh môi cong một sợi cười bảng lảng
Một ánh mắt dao đâm
Một bờ mi ngoan ngoãn
Một nồng nàn yêu một lạnh lẽo dè chừng

Giọt nước mắt đêm ngăn một nốt đô trầm
Màu nhũ móng tay dội lên cung la trưởng
Khoác cặp kính đen
Gắn thêm chiếc khẩu trang nữa cho đủ bộ
Ta mang tình xuống phố
Rắc niềm tin nơi vỉa hè.

Chết cha!
Đổ mồ hôi thức dậy giữa cơn mê.
Hình như đêm qua quên đắp chăn
để nửa người lạnh giá.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét