Thứ Năm, 12 tháng 11, 2009

BÀI RỐI NÙI

Chỗ nào cũng thấy buồn chết lặng
Mà cứ bon chen xuống hồng trần!
Sáng nay ngửa cổ cười khơ khớ
Ngó nước mắt đêm khóc rất tình.

Có khóc thì xin em cứ khóc
Hồn nhiên như thuở mới khai sinh
Đừng rấm rứt hờn chua chát dỗi
Đừng cay đắng trách ngậm ngùi ghen

Mắc mớ chi mình, chiều lạnh lạnh
Nhớ hai con mắt ngó xa gần
Trời sập mây mù nên mi ướt
Nước mắt hờn rơi lụt cả sân!

Chu choa. Lòng rối như canh hẹ
Giả bộ la om chứ cũng… buồn.
Thôi em đừng khóc, cho trời tạnh
Này tặng chiếc hôn để… “mắc thường!”*

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét