QUÁN XƯA
Nơi này đã lạ, đã quen
Dấu chân xưa tưởng đã mòn lối đi
Nơi này tóc xõa thơ ngây
Ai ngồi nén tiếng thở dài nghìn năm
Nơi này câu hát xa xăm
Vô tình luồn nỗi nhớ thầm từng giây
Nơi này áo lụa mờ phai
Nụ cười ai gởi cho ai ngậm ngùi
Nơi này nhìn bóng nước trôi
Giọt mưa bay cuốn nửa đời mộng du
Trưa xanh tái mặt người chờ
Cà phê không nắng ngẩn ngơ giọt buồn.
Bài ni hồi xưa lơ... năm 1990. Bị thấy có người đăng bài Quán xưa, mình... ăn theo!
Lẽ ra không nên "ăn theo" mà đăng bài này. Bài này đăng lên có người ngỡ mình còn được người ta yêu thương nên nhớ. Vô tình làm cho người ta hả dạ, hí hửng.
Trả lờiXóa"Ăn theo" không phải lúc nào cũng hay, đúng không em?
Mình cứ là mình. Họ nghĩ sao kệ họ. Mà có "lỡ" làm cho ai đó thấy an vui, thì cũng là một điều tốt, có sao đâu.
Trả lờiXóa