NHỮNG CÀNH LAU TRẮNG RỤNG...
I.
Cành lau trắng quét ngang trời
Mỏi mòn mớ tóc đợi hơi người về
Còng lưng gánh những tái tê
Khói hương lẩn quẩn u mê cõi trần
II.
Cành lau trắng giỡn trên ngàn
Chờ cơn gió thốc tan tành thịt xương
Ai người còn giữ chút hương
Nhớ đem ra rọi trước gương nghiệt đài.
III.
Cành lau trắng rũ mộng dài
Ơ hờ buông một câu thài nuối nhau
Rằng khi trở gót phòng đào
Mảnh khăn còn nhắc nỗi đau nhân tình.
Tần ngần lật mấy trang kinh
Trang nào cũng thấy bóng mình lơ ngơ...
Wow, hai câu chót thật hay:
Trả lờiXóa"Tần ngần lật mấy trang kinh
Trang nào cũng thấy bóng mình lơ ngơ... ?"
Chúc chị tiếp tục bước với những vần lục bát.
ĐNV
@ anh Đoàn Nhã Văn,
Trả lờiXóaCám ơn anh có lời khen, làm ngại quá.