Thứ Tư, 10 tháng 3, 2010

hết bình an

DƯỜNG ĐÃ HẾT BÌNH AN...

Dường như vậy. Mỗi buổi sáng thức dậy không còn hăm hở ngồi bật dậy ngay khi nghe đồng hồ báo thức lúc 4 giờ. Nặng nề ở ngực và hai chân thì đau nhức lắm. Muốn thật yên mà vẫn không được yên bình.
Dạo này ở nhà cũng có nhiều chuyện làm mình không thể viết lách nhiều được. Đáng buồn nhất là chuyện của vợ chồng cậu em. Mình suy nghĩ hoài, không biết người ta cưới nhau về để làm gì để rồi suốt ngày hành hạ nhau? Người ta liệu sẽ sống như thế nào khi có một người không toàn tâm toàn ý với gia đình và cũng không còn yêu nhau như thuở mới yêu nhau? Thậm chí cái người mở miệng ra là yêu hết lời kia, cũng chưa chắc đã yêu hết lòng mà còn gởi gắm tâm sự ở một nơi nào khác.
Hôm qua, đọc lại trang Plus của một bạn gái chưa quen, thấy chuyện của nàng sao mà quá đỗi éo le, quá chừng phức tạp. Mới hay, cõi mạng cũng chật nứt chứ đâu có rộng rãi bao la gì, đừng hòng lên đây mà trốn lánh...
Tối qua, trò chuyện với một đứa em cũng trên mạng này, về một tin nhắn off, mà rồi hai đứa bần thần cả buổi, như nhau.
Kết luận: Làm đàn bà đã khó, làm đàn bà nhạy cảm, càng khó.
Mà thế giới thì càng lúc càng phức tạp.
(Nói vậy thôi, chứ có khi phức tạp là do mình cả!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét