Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

Bài của người


Tôi làm thơ, đơn giản chỉ vì muốn làm thơ. Một ngày kia, trước một đề nghị của một  blogger chưa quen, tôi... "Yes". Và đoc được bài viết này trên "nhà" bạn. Tôi mang về, như một lời cảm ơn muộn...

LỤC BÁT CỦA ĐÁ
Đoàn Nhã Văn: 
                         Ngày trước, tôi yêu lục bát lắm. Khởi đầu từ những câu hát ru nghe từ thuở nhỏ, đến ca dao, rồi đến Truyện Kiều. Tôi đọc lục bát như một kẻ nghiền. Tôi đắm mình trong lục bát, tưởng chừng không thể vứt ra được. Vậy mà, tôi xa lục bát lúc nào không hay. Bẵng đi thật lâu, tôi không còn chú ý đến lục bát. Rong ruổi trên mạng, từ nơi này đến chốn khác, ngay cả trên các diễn đàn văn học, tôi rất hiếm hoi dừng lại ở những bài thơ lục bát. Bởi vì tôi biết dễ chừng đến 98% đó là những bài lục bát ...dở. Đó là những bài mà "ai cũng có thể làm được", và đọc rồi sẽ mau chóng quên đi. Cho nên, nếu đọc lục bát, tôi chỉ dừng lại ở những tên tuổi đã thành danh trong cõi thơ này, may ra tìm thấy đôi bài, đắt ý dăm câu. Vậy mà...
Vâng, một ngày tôi dừng lại ở một trang blog lạ hoắc. Một blog vỏn vẹn một chữ: ĐÁ. Ở đó, có thơ, có văn.  Nơi trang thơ, có nhiều thể loại, nhưng thể loại tôi không-chọn-đọc lại là thể loại làm tôi chú ý.  Tôi bắt gặp những bài lục bát không "tệ" chút nào. Thậm chí, có những câu lục bát hay, có thể nói là ...níu kéo chân người. Trong cõi lục bát đó, tôi thấy một tâm hồn rất chơn chất, gần gũi với đời sống thường nhật. Hay nói một cách khác, lục bát của ĐÁ không phải là lục-bát-tháp-ngà, nơi những thi sĩ khó nhọc tẩy xóa, tìm kiếm những con chữ đắc ý, thả vào câu thơ.
                   Lục bát của ĐÁ là một thứ lục bát gần gũi với đời thường, nhẹ nhàng như hơi thở, và ngọt ngào như mật ong của miền Đồng Tháp.
Chẳng hạn:
" Ừa thì kệ trớt cho rồi
Chén thù chén tạc cho vui bạn bè.
Tối nay nằm ngủ chắc mơ
Thấy dăm hột bụi hết giờ đi rong."
ĐÁ đem vào những tiếng nói của đời thường và biến nó thành thơ. Không phải ai cũng đem được chữ "kệ trớt" vào được trong câu 6. Và ít nhà thơ nào dám liều lĩnh viết là "hột bụi", ngay cả trên những trang văn. Chẳng hạn, nhà văn Nguyễn Thị Hoàng Bắc, bà viết "hạt bụi", và đặt tên cho tác phẩm của mình là "Long Lanh Hạt Bụi".  Hay như nhà thơ Luân Hoán, đã lấy hai câu thơ để đặt thành tên cho một một thi tập của mình: "Cám ơn đất đá trổ hoa/ Lòng ta hạt bụi vu vơ bám hoài".Còn "hột"? Hột là tiếng nói của người miền Nam. "Hột" rất hiếm hoi xuất hiện trong văn chương. Vậy mà Đá đã làm: hột bụi, hột mưa ..., làm rất tự nhiên, rất tới.
Lục bát của Đá tràn đầy khí hậu của sông nước miền Nam, một thứ khí hậu mà Nguyễn Đình Chiểu đã gieo hột mùa xuống lòng ruộng "Lục Vân Tiên". Thứ khí hậu đó kéo con người lại với nhau: cận kề, gần gũi. Thứ khí hậu đó thẳng thừng nói "không" với những xã giao khách sáo, xa lạ, đầy khuôn phép.
Chẳng hạn:
                                    " nhớ chi mà nhớ cho lung
                                    cái người hôm bữa
                                    buồn hung
                                    ngồi
                                    nhìn..."
Bạn có để ý đến chũ "lung" và chữ "hung" trong câu trên không? Hoặc "bán xổ" và "biểu" của câu dưới đây?
                                   " người đem vàng trộn cùng thau
                                    đem ra bán xổ
                                    biểu sao không buồn!"
Đó là thứ văn nói đặc sệt miền Nam. Văn chương bác học mấy người viết "nhớ cho lung"? hay "biểu sao không buồn"? Còn nữa, chẳng hạn như: "Ừa", "ể mình", "giọt đờn" v.v. Đem văn nói vào văn chương đã khó, đem được vào thi ca như vậy mà không níu kéo người đọc hay sao?
ĐÁ là ai? Đó là tên của một blogger, mà tôi chỉ biết 1 điều chắc chắn: ĐÁ là ... đàn bà. Và, không biết điều gì khác hơn về chủ nhân của blog đó.  Không biết như thế, lại là một điều hay. Bởi vì: tôi viết về cõi lục bát của ĐÁ là vì những con chữ của ĐÁ làm rung động được một người đọc, là tôi, chứ không phải "vái nhau" bằng những quen biết của đời thường.   
Tôi còn muốn viết nhiều hơn nữa về cõi lục bát của ĐÁ. Nhưng tôi quyết định ngưng, bởi: tôi muốn bạn tìm ra những rung động, khởi đi từ những con chữ của ĐÁ, cho riêng mình.  Và, bây giờ, mời bạn....

VỀ ĐI EM, MÙA XUÂN...
này em, mùa đã sang mùa
đồng thơm rơm mới khói lùa qua song
anh khua gàu tát cá đồng
rộng trong khạp lớn để dành cuối đông
tiếng chày quết bánh cập cùm
bánh phồng chờ lửa rơm bùng mà thơm*
em về vo gạo nấu cơm
lúa mùa mới cắt ngọt đằm tình quê
em ơi, thu xếp mà về
để thôi thương nhớ bộn bề, em nghe!

*Bánh phồng nếp mới, thường được làm vào dịp cuối năm ở một số làng quê miền nam, dùng cúng ông bà sau đó chia cho trẻ con.



VỀ RU LẠI CHIÊM BAO
Anh,
Em vắt cạn đời mình
Pha thêm những vụn thủy tinh cuộc này
Ngậm ngùi uống, ngậm ngùi say
Buồn đeo dính sợi lông mày ngẩn ngơ.

Anh,
Yêu một kẻ làm thơ
Cũng đau như thể nằm mơ nửa chừng.
Lỡ thương cho trót, nên im
Ôm thêm một tiếng yêu… phiền biết bao!

Thôi về ru lại chiêm bao…

TẠ LỖI NGƯỜI DƯNG
I.
Ừa thì thôi kệ hết nghe
Vòng tay tạ lỗi tư bề người dưng
Tui ngồi tui uống tửng tưng
Một ly một ấm
Một rưng rưng...
Cười.
II.
Ừa thì kệ trớt cho rồi
Chén thù chén tạc cho vui bạn bè.
Tối nay nằm ngủ chắc mơ
Thấy dăm hột bụi hết giờ đi rong.
III.
Ừa thì cứ kệ cho xong
Xem ra cũng mấy bữa lòng bất an
Người dưng này,
Hỡi người dưng!
Giận hờn chi cũng cười khan cho rồi.
Buồn thì... kệ nó, cho vui.
Nhăn nhăn nhó nhó khó coi thấy mồ!


NHẮN VẬY
nhớ chi mà nhớ cho lung
cái người hôm bữa
buồn hung
ngồi
nhìn...

nhớ chi
đường đất gập ghình
nhớ chi tiếng hát huê tình hôm xưa.


nhớ chi lời nói gió đưa
miệng thời thương nhớ
mắt thưa thớt dòm


mới hay người cũng cạn cùn
uổng công
mài ngọc giũa vàng
đợi nhau.

người đem vàng trộn cùng thau
đem ra bán xổ
biểu sao không buồn!



ĐÊM MƯA TRÁI MÙA
Đêm.
Mưa rớt hột trái mùa
Gió lồng lộn quạt cho vừa lòng mây
Đêm.
Hoa ngâu phất bùa ngây
Lạc lòng rớt giữa trùng vây bội tình!
Đêm.
Nghe tiếng khóc vạc sành
Mồ hôi ướt trán. Giật mình thở ra!
Mưa làm chi, mới tháng ba
Đất trời vần vũ, người ta ngùi ngùi.
Đêm...
Hiên gió lộng tơi bời.
Sáng ra hái được nụ cười cầm tay.

BẠN GIÀ 
Khi buồn uống rượu cho vui
Khi vui uống rượu vẽ đời thành thơ
Bạn ngồi quán hát vu vơ
Ngó trời mây phủ mịt mờ nhân gian
Uống đi. Thì cứ uống khan
Buồn vui chi cũng rót tràn cung mây.
Hơ hơ...thì nhậu cho say!
Say rồi ngồi vẽ bàn tay ông trời...


ỚN TÌNH
Ớn tình bỏ mứa cuộc chơi
Ngoài sân nắng tắt, mưa rơi, ể mình!
Mòn tay lật mấy trang kinh
Say hoài nên tụng nửa chừng lại thôi.



CŨNG LÀ...
cũng là say nắng mà thôi
ngoài sân chiếc lá vàng rơi, lá vàng...
bên trong khung cửa ngỡ ngàng
dường như có tiếng khóc khan một người
cũng là đau đớn mà thôi
lá xanh rồi lá vàng. rơi suốt mùa...
tội tình con mắt đong đưa
bực mình đã khổ mà mua thêm sầu.


LẨN THẨN
Ngày giông gió gọi tình đi
Co tay che một bờ mi ướt đầm

Ngày mây che kín tình trần
Đưa chân đẩy hết những phân vân. Cười.

Ngày hiu hiu sợ tình rơi
Ta cầm nắm lửa quơ khơi... đuổi tà.

Này tình, nếu có chọn ta
Thì nương sợi khói mà sà xuống chơi...

KỆ 
Mắc chi bày giữa cuộc chơi
Những buồn giận, những ỉ ôi cuộc mình?
Đêm qua gió giật. Thình lình
Xảy đâu còn có một mình ngồi đây.
Buồn buồn bấm đốt ngón tay
Thử coi mình được mấy ngày an nhiên.
Tính ra, mình cứ điên điên
Chấp cha chấp chới khỏi phiền lụy ai.
Kệ. Dù không rượu, cũng say.
Một ly cũng đáng trần ai một đời!



3 nhận xét:

  1. "...Này tình, nếu có chọn ta
    Thì nương sợi khói mà sà xuống chơi..."
    Bài nào cũng hay, câu nào cũng hay !
    Vẫn còn nẫu ruột vì nghe bạn trẻ nói Tết rối tung như canh hẹ đây.
    Không làm gì được cũng buồn lắm !!! Khỏe lên nhé bạn trẻ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. dạ, rối thì từ từ gỡ, anh, biết sao chừ! Nói cho nhẹ lòng lo vậy thôi chứ cũng bùn lắm lận!

      Xóa
    2. Cố lên Đá . Đừng buồn mà bịnh nhé !

      Xóa