Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

Viết khơi khơi


ừ, thì về chốn bình yên
bởi chưng người đã đảo điên cuộc người
đêm qua thức vẽ tên người
vu vơ gà gáy thấy trời rạng đông

ừ, ta về cõi không không
mai kia vui vẻ trải lòng ra coi
có người buồn riết cho vui
sao mình nghe chuyện khơi khơi mà buồn?

ừ thôi nước chảy xa nguồn
người thôi chớ trách chớ hờn chi ai
đêm nằm nhớ một bờ vai
sương khuya rớt xuống ướt hai mái đầu

ừ, thôi một cuộc biển dâu
trăm thương ngàn nhớ cũng màu đục trong…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét