Giang hồ gì đâu. Cũng mong đây là một nơi mình có thể tự do cười khóc mà không sợ ai chĩa mũi vào hỏi hỏi hỏi... đến mức chán như con gián đó mà.
Buồn quá chừng buồn mà không phải bắt chước ai.
Mấy nay mưa dầm dề. Hình như bão ở đâu đó mà mình không biết, cũng không cần biết. Với mình, bão hay mưa giống như đến hẹn lại lên vậy. Chỉ khổ cho những người cơ nhỡ. Và như mẹ mình. Mẹ mình lúc nào ngó cái gian bếp nứt loang lổ nhà mình khi trời mưa cũng... khóc. Vì lẽ mưa lớn là nước tràn theo kẽ nứt vô ướt hết. Ác cái là mình chỉ có thể coi người ta tư vấn trên mạng và ... tự nhủ thôi kệ, từ từ gom đủ tiền sẽ sửa lại theo cách của mình... chớ biết sao bi giờ!
Mà thôi, lo cày đi.. Linh tinh hoài. Buồn không đẻ ra tiền.
căn bếp có chút xí mà nứt vầy... giờ tính răng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét