Truyện ngắn:
CHUYỆN TÌNH
GIÓ NÚI
Quán Gió Núi, buổi
chiều lồng lộng gió. Gió thúc riết trên mái tôn, mái lá, lướt sàn
sạt, đập ù ù, như muốn nghiền nát tất cả những thứ chung quanh cản
đường nó. Vẫy vùng chán, gió lại chùng xuống, mơn man lướt trên da
người như một cô gái trẻ nũng nịu vuốt ve cánh tay người yêu. Rồi
lại tiếp tục vũ khúc của mình một cách mê mải.
Những người đàn ông ngồi
cà phê từ chiều dưới gốc sa kê ngoài sân, giờ lục tục kéo nhau vô
nhà. Lâu ngày họ mới gặp nhau, nên muốn nhậu cho tới bến một bữa.
Hồi chiều Dũng đã giới thiệu với cả hội, quán này có một nhân vật
“ca sĩ quán” hay lắm. Anh nói đã từng nghe nàng hát cả mười năm qua tại
quán này, đã nghiện giọng hát này và từ độ ấy đến giờ vẫn chưa thấy vơi
đi sự quyến rũ. Tiếc một điều, cô ấy không được nguyên vẹn như người
ta. Một cơn sốt bại liệt đã cướp đi của cô ấy đôi chân từ lúc nhỏ,
khiến cô ấy phải đi bằng cặp nạng… Thành, vì cái câu PR đầy ấn
tượng đó, mà ở lại, quên hết bao nhiêu công chuyện còn dồn đống chưa
giải quyết xong.
Khi mọi người yên vị thì
cửa mở. Một bóng áo trắng hiện ra.
Thoắt chốc, Thành thấy lòng
rúng động.
Chừng như dấu vết thời
gian không ghi lại được gì trên gương mặt đó. Nhẹ nhõm, thanh thoát. Ánh mắt
trong veo, đôi môi nũng nịu và nụ cười thơ trẻ. Chiếc áo trắng thêu thùa đơn
giản, một sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh trên cổ, một đôi hoa tai hột
đá trắng nhỏ xíu e ấp sau làn tóc mai buông hờ. Son phấn rất nhẹ nhàng
tinh tế đủ để làm sáng và nhấn thêm nét duyên dáng của gương mặt. Thành
liên tưởng đến một nhành huệ trắng mới cắt buổi sáng. Nàng bước vào phòng
bằng đôi nạng gỗ màu ngà ngà vàng, đã lên nước bóng loáng. Khẽ gật
đầu chào mọi người, rồi nàng tới ngồi trong chiếc ghế đầu bàn dành
riêng cho mình, với tay lấy cây guitar thùng mà một nhân viên vừa đưa
tới, thong thả nắn phím so dây. Và hát.
Nàng hát say sưa. Như không
còn biết có những khán giả đang “ngậm mà nghe” âm thanh tuôn ra từ
cái cổ họng trời sinh để hát, trong căn phòng mười sáu mét vuông.
Cái dáng cúi mình nắn phím của nàng, bàn tay phất trên sáu dây tơ kia quả rất
mê hoặc người, dễ khiến người khác liên tưởng tới những nàng con gái
trong truyện liêu trai của Bồ Tùng Linh. Đây đích thị không phải là
một ca-sĩ-quán-nhậu, kiểu ca sĩ chân dài - hơi thấp mà dân rành quán
tiệm thường lớn giọng bình phẩm và đồn đãi từ cái liếc mắt như
xoáy vào óc người đối diện đến cái nguẩy mông, hất tóc để thu phục
lòng… thực khách. Ở đây, những người khách quây quần với nhau để nghe
nàng hát, thật không còn thiết đến những thứ thức ăn thức uống bày
biện trước mặt. Những ánh mắt trầm ngâm. Những cái thở dài như nén
lại còn phân nửa. Và cũng có những người khe khẽ nhắm mắt, mượn
một hớp rượu mà giấu giọt nước mắt đàn ông.
Thỉnh thoảng, người hát
lại ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn khán giả. Thành cứ phải rùng mình
mỗi khi ánh mắt ấy chạm vào mắt anh. Ánh mắt trong veo như đang nhìn
thấu hết lòng anh. Thành có cảm giác gương mặt thanh thanh với ánh mắt
trong veo và nhẫn nại đó, anh đã từng gặp ở đâu rồi. Và, khi nàng cất
lời, Thành như cảm thấy như giông bão của một đời người đã tràn qua,
nén lại trong từng nét nhạc, từng lời hát ngọt ngào. Càng lúc,
Thành càng tin chắc mình đã từng gặp nàng.
***
Linh cảm của tôi kỳ lạ
quá. Từ trưa, không hiểu sao tôi nghe nôn nao trong lòng. Có điều gì đó
cứ cuộn lên lạ lẫm. Như chờ đón một cái gì đó sẽ xảy tới. Và
thốt nhiên tôi thấy người đó, chiều nay…
Người đó không nhìn ra
tôi.
Mà phải. Hai mươi năm
trước, tôi chỉ là con bé Đẹt nhỏ nhoi trong cô nhi viện. Dặt dẹo như
một tàu lá chuối. Bệnh tật biến tôi thành một đứa trẻ hay khóc, hay
tự ti, hay xù lông nhím lên với bất cứ một điều gì dù nhỏ mà mọi
người làm không đúng ý mình. Giữa đám trẻ mồ côi nhưng còn may mắn
đủ tay đủ chân để chạy nhảy, tôi chỉ biết lê lết sống trong nỗi muộn
phiền cùng cực. Tôi oán trách số phận đã khiến mình bị tật nguyền,
oán trách cha mẹ đã sinh ra rồi bỏ mặc tôi cho cô nhi viện. Ở một
chân trời nào đó, bên cạnh những đứa con ngoan xinh như thiên thần (từ
mà các cô trong nhà trẻ hay dùng), cha mẹ có khi nào ngồi nghĩ lại
xem mình còn có một đứa con gái bơ vơ đâu đó, sống bằng tình thương
yêu của nhân loại. Suốt ngày ngoài việc được học kinh, đọc sách, tôi
hay tự hỏi lòng như vậy. Gương mặt tôi đầy những vệt u tối. Tư tưởng
không thoải mái nên tôi luôn là con bé khó gần.
Năm đó, anh tới Trại mồ
côi cùng với đám bạn bè anh. Tôi nhớ anh đã dừng lại thật lâu với
tôi, sau khi nói chuyện với một bà xơ. Anh kéo chân mình lên. Tôi ngại
ngùng ké né rồi òa khóc. Đôi chân tôi ướt mồ hôi lạnh, đầy dấu chai
đen thui, mềm nhũn, khẳng khiu xương xẩu. Bàn tay ấm áp của anh xoa
vuốt từng bắp thịt, từng cọng gân bám vào xương, và anh nói: Bé
phải tập đi. Phải đứng lên bằng chính sức lực của mình. Không thể
ngồi mà khóc như thế. Rồi sẽ được thôi mà.
Những ngày sau đó, anh
thỉnh thoảng lại tới cô nhi viện. Tôi được phát một cặp nạng vừa
vặn tay chống. Những ngày đầu, nhấc được thân thể ra khỏi giường rất
khó. Lại còn trượt vào xe lăn nữa. Rồi còn tập vịn tường mà đi dù
rất đau đớn. Vừa tập mọi động tác cho tôi, anh vừa trò chuyện, giảng
giải. Anh kể tôi nghe những câu chuyện rất thú vị khiến cho tôi quên đi
nỗi bất hạnh làm người tật nguyền, khờ khạo. Lần đầu tiên một đứa
như tôi phát ra tiếng cười giòn tan khiến các cô trong trại mồ côi lấy
làm lạ. Những giờ thư giãn, anh lôi đàn ra hát, bắt tôi hát theo cho
vui. Những bài hát của anh đầy tự sự mà nhiều đứa bảo là anh hát
cái gì mà cà kê nghe không được. Tôi thì say sưa nghe anh hát, như uống
lấy từng lời.
Suốt nhiều tháng liền,
cuối cùng tôi cũng đứng lên và di chuyển nhanh nhẹn trên đôi nạng gỗ.
Như vậy đã là một thành công lớn. Vì anh nói nếu không tích cực
chữa trị, có nguy cơ tôi phải ngồi xe lăn mãn đời.
Anh vắng dần rồi mất
hút. Tuy vậy, thỉnh thoảng anh lại gửi thư về động viên tôi, khuyên tôi
cố gắng. Anh nói mình còn công việc và cũng còn những đứa trẻ khác
phải lo, như tôi. Những trang thư của anh làm tôi rung động mãnh liệt.
Với tôi, ngoài việc là một ân nhân, anh còn phả vào tôi một hơi ấm
khác, của tình anh em, và tình… gì nữa, tôi không biết, mà vắng anh, tôi thấy nhớ nhung khôn xiết.
Tôi được đi học phổ
thông. Rồi được đi học đàn. Thấy tôi có giọng hát tốt, thầy đã
khuyên tôi luyện thanh. Phải rèn luyện dưới sự coi ngó gắt gao của
thầy, tôi ớn lắm. Nhưng nghĩ tới anh, tới ngày nào đó tôi sẽ gặp anh
và hát cho anh nghe những bài tình ca nói hộ lòng mình, tôi hết sức
cố gắng.
Tôi vào đời bằng nghiệp
cầm ca mười mấy năm nay. Người ta gọi tôi là Hồng Lệ. Một nghệ danh
nghe có hơi hướng cải lương một chút. Nhưng không hiểu sao tôi thích
cái tên này. Tôi cứ luôn ví von mình như một giọt lệ đợi chờ, từ
trắng trong long lanh cho đến lúc cạn ngày cạn tháng, khi lệ hóa màu
hồng…
Những gì anh dạy tôi về
ý chí phấn đấu, về lòng tự trọng, tôi chưa bao giờ quên. Vậy mà,
suốt từng đó thời gian, tôi chưa bao giờ gặp lại anh. Không biết có
khi nào anh nhớ tới cô bé Đẹt tật nguyền ngày xưa anh từng chăm sóc
cho nó trong một khoảng thời gian dài, để lại trong lòng nó bao nhiêu
yêu thương, khát vọng? Buổi chiều nay, dường như tôi gặp lại anh. Nhưng
sao ánh mắt anh nhìn tôi có vẻ xa lạ thế? Đó là ánh mắt tò mò pha
chút thương hại sao đó. Dù anh có tỏ ra cố gắng, nhưng tôi hiểu âm
nhạc không giúp gì được. Anh đã quên tôi thật rồi.
***
Bài hát cuối cùng là
bài Thành rất thích: Bến cũ. Giọng người ca sĩ cứ
như day dứt như muốn trao gửi một điều gì, và Thành đã uống nhiều
ly, cứ ngồi ngơ ngẩn hoài, dù những người bạn đã lần lượt cáo lui.
Dũng nhìn đăm đăm vào mặt Thành rồi khều nhẹ: “Tư lự gì dữ vậy cha
nội?” Thành bật thốt: “Tự nhiên nhớ một cô bé…”. Dũng cười: “Tình
đầu hả?”; “Cũng không biết gọi là thứ tình cảm quỷ quái gì, nhưng
mà tôi nghe bài này, lại nhớ cô bé ấy. Cũng bị tật, không may như cô
này vậy. Không biết bây giờ cô ấy ở đâu, chồng con gì được không? Tôi
đi kiếm cổ mà không ra…”. Lời của Thành chìm nghỉm trong tiếng đàn
tự dưng bị đẩy lên dữ dội. Hình như tiếng hát nghẹn trong nước mắt…
Thành thoắt giật mình.
Người ca sĩ đã ngưng nhịp đàn, đôi mắt trong veo giờ hơi ửng đỏ, khẽ
khàng hỏi: “Ông có phải là người hồi xưa hay tới cô nhi viện ở Long
Thành không ạ?” Dũng cũng giật mình: “Sao cô hỏi vậy?”. Như thoáng
chút bối rối, rồi người đẹp cười nhẹ: “À không, tôi chỉ hỏi vậy
thôi. Tôi đã từng ở đó và thấy ông đây… giống giống nên hỏi chớ không
có gì khác.” Một cái gì đó chợt
lóe lên trong óc Thành, vụt thành lời: “Cô là… bé Đẹt? Đúng không?”.
Người ca sĩ nhẹ gật gật
đầu: “Ít ai biết cái tên hồi nhỏ của tôi nếu như không biết cô nhi
viện. Nếu anh có tới đó, thì anh chính là người hồi xưa đã dạy tôi
phải biết đứng vững bằng đôi chân của mình, dù có tật nguyền?”
Thành thoắt cười lớn:
“Trái đất tròn! Trái đất tròn! Vài năm nay, anh nhớ tới em và đi tìm
em mà không ra, cuối cùng lại gặp ở đây. Nếu thích thì thôi, còn
không thích ở một mình nơi phố núi này thì tới một chỗ khác, anh
đảm bảo sẽ làm em vui và hạnh phúc với những ngày còn lại.” Dũng
tròn xoe mắt nhìn thằng bạn như nhìn một vật thể lạ ngoài hành
tinh. Sao bữa nay nó có cơn, ăn nói lưu loát tràn trề vậy cà? Hay
đúng đây là người trong mộng của chàng ta mà lâu nay bạn bè không
biết? Hay chàng ta say rượu?
Sau đó vài tuần, quán
Gió Núi mất đi nàng ca sĩ đi bằng đôi nạng gỗ. Nhưng một nơi khác có
nhiều nhiều đứa trẻ mồ côi bắt đầu mở đôi môi tròn nở ra những lời
ca thật đẹp cùng với cô giáo xinh luôn luôn mỉm cười với chúng.
CẨM GIANG
Như trong mơ, hở em?
Trả lờiXóaDạ... Truyện mà chị. TG có quyền hư cấu,
XóaMột câu chuyện thậy hay và dễ thương quá Đá à. Thanks Đá nhiều nha
Trả lờiXóaĐá ơi ! Đá vào THIẾT KẾ -BÀI ĐĂNG và NHẬN XÉT
XóaĐá bấm vào Ô KHG BAO GIỜ
, để mọi người vào khỏi phải gõ mã chữ nha .
Đã làm theo lời MTB nhưng không đặng
Xóa