Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2012

quên mất mặt người


QUÊN MẤT MẶT NGƯỜI

Rồi một bữa gánh gồng ngang quá khứ
Nét mày cong thoáng hiện một cung đường
Sau bóng lá ai ngồi nhóm bếp
Bụi tro bay nhắc nhớ buổi cơ hàn.


Ngồi ngơ ngác giữa ngả ba ngả bảy
Vai xô nghiêng cõng nước mắt nhân tình
Bàn tay mỏng cày trên đồng chữ nghĩa
Suốt một đời gặt miết những linh đinh.

Bữa ôm siết tóc mình trong gió nổi
Thấy hình như sương khói đã la đà
Nghe đâu đó mơ hồ ai đó gọi
Mà hình như người quên mất mặt người…

2 nhận xét:

  1. Cái comment tội nghiệp của em bữa nọ đi lạc đâu mất tiêu, bữa nay thả lại cái khác vậy :D
    Bài thơ rất hay rất đặc trưng của Đá, em khoái, nhất là cái câu "bữa ôm siết tóc mình trong gió nổi"
    Rồi lại lãng đãng như "... hình như người quên mất mặt người". Chị quên mất mặt của người nào vậy ha, nghe na ná triệu chứng của bịnh ai dây mơ á, hà hà

    Trả lờiXóa
  2. Ui chà,,, bệnh "ai dây mơ" là bệnh chi, Doanh cô nương?

    Trả lờiXóa