Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

thơ cuối năm


BÀI CUỐI NĂM

Thì thôi, người cứ về bên đó
Cuối chiều gương lược cũng heo may
Thì thôi, nhớ để mà thương nhớ
Bàn tay đã lỏng một bàn tay.

Người đi, gió lộng trời xuân mới
Ta ướt trong lòng một vết thương
Ráng vẽ câu thơ cho đỡ mỏi
Bàn tay buông giữa vệt vuông tròn

Thì thôi, người cứ về bên đó
Quấn quít cho tròn nghĩa phấn hương
Sầu đâu trơ trụi chiều sương lạnh
Một sợi tóc khua mấy đoạn trường!

Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

tạp bút


CHUYỆN… ĂN CHAY

Cô bạn, nhà ở Thị xã, nhưng cứ mỗi cuối tuần lại à ơi trên điện thoại: “Kiếm đồ chay ăn đi chị…”, xong phóng xe vô Long Hoa. Rồi, lâu lâu phát hiện quán nào mới mới, cô lại a lố à lô: “Có quán mới đó chị ơi!”…
Cô bạn tôi không phải là trường hợp cá biệt. Ngày càng có nhiều người  ăn chay với nhiều lý do.
Quán chay…
Đa số quán ăn chay ở Tây Ninh là quán ăn bình dân. Với trên dưới trăm ngàn trong túi, vài ba người ăn là có thể nếm đến…no mấy món ăn chơi từ bì cuốn, chả giò, bánh ướt, cơm chiên dương châu, bún nước, bún khô, bánh canh hủ tiếu, cháo nấm rau đắng… hoặc lẩu rau, tàu hũ  tùy theo khả năng dung nạp của bao tử và sở thích của mỗi người. Nếu ăn cơm thì có nhiều món canh, xào, kho, luộc… được chế biến bằng các loại rau củ và đậu hũ. Cũng có những quán bình dân tới mức không thể…bình dân hơn. Nghĩa là, ở đó thực khách chỉ được thưởng thức một món, với giá nhiều khi không tưởng. Đứa bạn tôi từ Sài Gòn về, được mời một tô bánh canh chay nóng hổi ở cái quán trong hẻm nhỏ gần chợ Long Hoa trước khi về nhà. Khi tính tiền cô thốt lên đầy ngạc nhiên: “Sao rẻ vậy? Rẻ khó tin!”. Là vì tô bánh canh đỡ lòng ấy chỉ có giá ba ngàn đồng. Dĩ nhiên, tô bánh canh đó chỉ để lót dạ lúc lỡ đường. Muốn ăn no hơn, khách có thể kêu thêm cái bánh mì nóng giòn ăn kèm.

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

tạp bút


Tạp bút:

VIẾT TRƯỚC GIAO THỪA


1. Khi những buổi ban mai bắt đầu nghe hơi gió se da, khi những cánh đồng vàng rực màu lúa chín mà hai bên vệ đường, những vạt cỏ đuôi chồn tím nâu phất phơ cạnh vạt hoa cỏ hôi tím trắng, hoa mắc cỡ tím hồng… Khi nhìn đỉnh núi Bà đã gạt bỏ tấm khăn mây, lồ lộ giữa nền trời xanh thẳm đến khôn cùng, là lòng tôi cũng bắt đầu xao động. Những ký ức ùa về một cách vô thức. Bao nhiêu mùa đi cũng vẫn cảm giác đó, không hề có chút đổi thay, cũng giống như cây đến mùa trổ bông, nước đến mùa nước lớn…

Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

RỪNG, NHỮNG NGÀY ÁP TẾT

Rừng, những ngày áp tết, xơ rơ đến nao lòng. Là bởi vì bây giờ đã cuối mùa mưa. Ghi lại vài hình ảnh...


Đường Nông lâm chia tách giữa đất nông nghiệp và đất rừng. Nhỏ vừa một chiếc xe tài chui qua.
Để không gây tai nạn, người chụp ảnh phải  đưa ngựa sắt của mình vô hàng tràm lánh nạn.
Sừng sững giữa đại ngàn

loài thủy sinh ở Trảng Tà Nốt

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

những bữa mưa dài....


NHỮNG BỮA MƯA DÀI, EM NHỚ ANH

Em nhớ anh.
Giữa buổi chiều bão rớt
Dài như một chiêm bao.

Em ngồi giữa những phiến đá to nhỏ thấp cao
Giữa mưa chiều lất phất
Ly cà phê không làm ấm được trái tim.

Trái tim em đã loạn nhịp nhiều năm
Cứ trở trời là tăng huyết áp
Bầu trời cao mà mây cứ sà xuống thấp
Vướng áo em một sợi tơ mành…

Những bữa mưa dài, em nhớ anh
Như nhớ một ly cà phê sữa nóng.
Ngọt. Đắng. Thơm.
Mà loạn trái tim.

Chiều xuân mưa lạnh, phố quen
Một đờ-mi đỡ ghiền
Phong vị cũ.

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

ngày giỗ ba

VIẾT SAU NGÀY GIỖ BA

Hôm qua, giỗ Ba.
Sao lòng nghe không thanh thản như mọi năm, Ba ơi. Con thấy con còn quá nhiều chuyện sân si trong lòng quá. Cứ mỗi năm giỗ ba là lúc con nhìn lại mình. Ba như một tấm gương mà khi con soi mình vào đó, thấy mình còn quá nhiều khiếm khuyết.
Nhớ dạo này năm ngoái, con còn thấy bình an, sao bây giờ đã nghe luống cuống vì ngày đi gặp Ba chừng đã tới gần, mà con thì vẫn chưa làm được gì nên thân.
Cái chân đau nhắc cho con nhớ từ ngày Ba còn sống, có lần đã nạt con: "Chuyện có chút xíu vậy mà không kiên nhẫn làm, sao làm được chuyện gì!" Ấy là, sợi gân sau ngón chân cái của con nó cứ tê buốt, ê ê mỗi khi chạm phải. Ba nói lấy cái đầu đũa hay có thể day bằng tay, day ấn mỗi lúc nào có thể, từ từ sẽ hết. Vậy mà, con có làm được đâu, dù thỉnh thoảng nhớ tới cũng day day ấn ấn... một lần con buột miệng: "Sao con làm rồi mà nó vẫn cứ có cảm giác đó.." mới bị ba rầy như vậy.
Ba, cho tới giờ, con vẫn đau, và hình như cái này có liên quan tới thần kinh ha Ba? Con đọc sách nghe nói vậy... và bữa nay đã bắt đầu thấy những triệu chứng rõ ràng...
Con hứa, sẽ bắt đầu tự chữa bịnh cho mình, cho hết bịnh, để ba không buồn vì đứa con gái không có ý chí, không biết nghe lời ba. Để mai kia về gặp ba, con có thể khoe là con đã khỏe mạnh. Nhờ ba đó.
Mai, con đi khám bệnh với Tú Anh. Bác Sáu Kiên, bạn ba, mới ghé thắp nhang cho ba hôm qua đó, cũng khuyên nên đi khám bệnh, để lâu không tốt. Tự nhiên con muốn khóc.
Con đã làm hư đời con, Ba ơi!

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

nỗi buồn khôn tỏ

NỖI BUỒN KHÔN TỎ

Năm 2012 đã khép.
Năm qua, tôi sống yên lặng.
Vì theo sách tử vi nói, năm qua là một năm rất xấu đối với tôi. Không tin lắm nhưng thật ra suốt cả năm nằm bịnh rề rề, viết lách sơ sơ. Làm việc có tiền nhưng thất tán không còn gì vì bệnh tật và đủ thứ chuyện lo toan. Đã vậy còn gần như (nói gần như vì vẫn chưa tin) mất luôn hai người bạn vong niên trên cõi mạng này. Hai người bạn mà tôi rất quý. Chỉ vì những lý do không đâu vào đâu.
Có lẽ tôi vẫn chưa đủ bản lĩnh để đối phó với cuộc đời, cho dù cuối năm nay, tôi đã bước sang tuổi bốn mươi bảy. Bốn mươi bảy tuổi ta, đã coi là hết trẻ con chưa nhỉ?
Thì thôi, cứ viết để trải lòng.
Người đi thì cũng đi rồi.
Người ở lại, buồn cũng không giải quyết được gì, đành mượn lời một ai đó trong sách vở mà nói rằng: CUỘC ĐỜI LÀ MỘT SÂN KHẤU LỚN MÀ MỖI NGƯỜI LÀ MỘT DIỄN VIÊN. Hãy diễn cho trọn vai tuồng trong mọi lúc.
Nhưng than ôi, tôi chỉ muốn làm khán giả, để ra ngoài lòng tất cả buồn vui vì xác định rõ: dù sao thì cuộc đời cũng chỉ là một cuộc chơi...
Nhưng chưa được. Vì vậy mà cứ buồn chưa dứt.