Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011

cho một đứa vừa yêu

CHO MỘT ĐỨA VỪA YÊU


chết chìm dưới vực chưa em?
con tim trót đã yếu mềm, biết sao...

ngồi coi đất thấp trời cao
lần khân rồi cũng ra vào cõi yêu

bởi duyên, bởi phận mà liều?
bởi căn kiếp trước có điều nghiệt oan?

bởi không nhìn thấu đá vàng
chân đi, lòng vẫn mang mang nỗi niềm

xin em cứ thật hồn nhiên
cười trong chín cõi mây thiêng rồi về.

nhớ gì...

NHỚ GÌ NHƯ NHỚ NGƯỜI DƯNG

nhớ gì như nhớ người dưng
nửa đêm ra đứng ngoài sân thở dài

nhớ gì như gái nhớ trai
nhớ đôi con mắt nhớ hai nụ cười

nhớ in như chuyện giỡn chơi...
mà thôi cứ nói cho rồi... giấu chi!

Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

hoa nhà, trái rừng...

HOA NHÀ, TRÁI RỪNG...
Có người tặng một cái máy ảnh mới.
Táy máy chụp thử. Tuy chưa "nghề" nhưng như vầy đã tạm hài lòng.


Hình 1,2: Hoa bướm đêm


Hình 2


 Mắc cỡ tây. Thấy hoa này thì coi như tết sắp đến. Chấm dứt mùa mưa rồi!


Trái... cứt quạ trên rừng., Chưa coi lại dược tính, nhưng nghe cái tên thấy... ớn quá. Ớn nhất là ngó sặc sỡ ngọt ngào vậy chứ đắng nghét à.


 Hoa thủy nữ ấn. Nước đã rút, hoa vẫn ráng nở thêm vài ngày nữa.

Mầm lau sậy

Và giờ thì... gõ thôi... Sợi tóc phai để trả nợ mấy nụ cười.

Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011

ám ảnh


 Vài tháng nữa, bà cụ tròn chín mươi tuổi, nhưng hiện giờ bà vẫn còn phải bôn ba ngoài đường, kiếm sống bằng tiền lời từ việc bán vé số.
Buổi sáng hôm nay, có một tổ chức từ thiện tới xã khám bệnh, phát thuốc miễn phí cho dân nghèo ở xã Thành Long. Đối tượng là các cụ già. Bà cụ là một trong những người được mời tới khám bệnh. Trong khi chờ đợi đến lượt mình, bà vẫn không rời xấp vé số.
Hai vợ chồng già, sống ở bờ Nam sông Bến Sỏi. Không con cái để tựa nương ...
Đôi mắt bạc phếch màu thời gian của bà ám ảnh tôi suốt chặng đường dài. Tự hỏi: Bao giờ thì bà được nghỉ ngơi...

bắt đền

BẮT ĐỀN
Bài này lâu lắm rồi. Có người mang phổ nhạc . Tình cờ lượm được, thôi cất làm kỷ niệm. Cũng xin cám ơn người. 
Bắt đền bông hồng trắng
Ngây thơ trong mưa chiều
Bắt đền bao trưa nắng
Mắt xoay vòng tìm nhau

Bắt đền chiếc nón rách
Che đầu trưa lang thang
Bắt đền khu vườn vắng 
Ngập ngừng hương Ngọc Lan


Bắt đền bao quán xá 
Đã thành nơi đón đưa
Bắt đền bao cây lá
Đã mở nguồn cho thơ


Và bắt đền tất cả
Không chừa riêng một ai
Vì một chiều đã lỡ
Để người tay cầm tay.
 Tháng 11.1990
Nghe nhạc ở đây

Thứ Ba, 11 tháng 10, 2011

truyện của Hồ Hữu Tường

lang thang. lượm đọc. để dành
May ra kiếm được mấy phần công phu.
CON THẰN LẰN CHỌN NGHIỆP(*)
... nếu ngươi có lòng muốn độ hằng hà sa số chúng sanh, thì cố gắng trau dồi văn tài cho tương xứng, văn ngươi tung ra là có thể cảm hoá triệu triệu người…. Rồi, cũng phải luyện văn tâm, để cho văn ngươi có thể nhen nhúm được trong lòng mỗi người một điểm lửa thiêng. Lửa bắt cháy, văn của ngươi như dầu rót thêm vào, làm cho ngọn lửa sáng lên….

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

tạ lỗi người dưng.

...
Không phải họ hàng
Không ruột thịt
Thương nhau từ độ biết nhau thôi
Lỗi lầm nếu có, xin dung thứ
Mai mốt còn nguyên một tiếng cười.

Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

hạnh phúc vay...

HẠNH PHÚC VAY

trả hết về người, chuyện cũ đẹp ngời
chuyện đôi ta buồn nhiều hơn vui...

Vay anh một gánh nghĩa tình
Một ôm yêu dấu một bình tương tư
Vay anh một khúc bơ vơ
Một dòng đau đớn một bờ gió trăng


Mười năm chẵn lẻ đếm thầm
Vay rồi phải trả, lãi ròng tính sao?

Trả bằng hương tóc chiêm bao
Trả bằng nước mắt, gầy hao xác hồn

Trả trong rời rã  thịt xương
Trả trong gió cuộn, sóng lừng, mưa rơi...
Trả trong nắng nhạt trăng côi
Trả trong đòi đoạn phận người vô danh

Thôi thì thôi nhé, phù vân
Hồng trần mấy bữa, cũng đành vậy thôi.
Lạy anh, em trả nụ cười
Vốn lời sau chót cho người. Em đi.

Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

Tự dưng... choáng váng

Tự dưng choáng váng...
Lạ lùng!
Tự dưng tim nhảy cà tưng, ôi Trời!
Tự dưng ngồi nhớ mặt người
Nhớ hai con mắt cười cười. Chết chưa...
Nghiêng mày tưới đẫm câu thơ
Chớp mi vừa trọn giấc mơ ban ngày

Đưa bàn tay vỗ bàn tay
Tiễn cơn say nắng ra ngoài hiên mưa.