Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010

giỗ ba

GIỖ BA


Năm nào cũng vậy, cứ giỗ ba là má nhắc mấy chị em làm bánh xèo. Đó là món ba thích ăn nhất, khi còn sống. Giờ thì ba không còn thưởng thức được món bánh các con làm. Nhớ khi xưa, từ hồi tụi con mười lăm mười ba, mỗi khi nhà có tiệc tùng là chỉ mỗi món bánh này thôi, còn nhớ cái cảm giác háo hức đổ bánh, mang lên nhà trên cho ba dĩa "bánh da" (bánh không nhân) đầu tiên để ba ăn lót lòng trước giờ ba đãi khách. Ba không hề khen ngon, nhưng cái cách ba thưởng thức ngon lành khiến tụi con đứa nào cũng vui sướng được làm cho ba vui.
Năm nay, tuy khó khăn dồn dập tới, nhưng đám giỗ ba vẫn đàng hoàng. Mà nhà mình cũng ngộ, cứ khó chi thì khó, tới ngày đám giỗ, lúc nào cũng con cái cũng có "lối thoát" để nhà cửa luôn luôn rộn rã tiếng cười, trên bàn thờ nhang khói lung linh, hoa trái đủ đầy... hình như ba cười, nụ cười phảng phất trong đôi mắt chứ không phải hiện rõ ràng trên môi, như người khác.
Mong sao mấy chị em tụi con khi nào cũng được vui vẻ  ấm áp khi sum vầy trước bàn thờ ba, không bao giờ có tiếng cãi vã nhau vì bất cứ chuyện gì, như đã từng, như bây giờ...

Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

đám tang người đàn bà bán vé số

BÂNG QUƠ SAU ĐÁM TANG NGƯỜI ĐÀN BÀ BÁN VÉ SỐ

Người đàn bà này, nếu chỉ nhìn vóc dáng và gương mặt thôi, thì áng chừng bà ta khoảng sáu mươi mấy. Cả một cuộc đời bà, lúc nhỏ không biết sao, chứ lúc lớn lên, lấy chồng, sinh con, là bắt đầu chuỗi ngày cực khổ đau đớn thiếu thốn triền miên cho đến lúc chết -  sáng hôm qua. Thật sự, bà mới có 51 tuổi!
Suốt đời bà, áo rách.
Ngày nào không bán vé số độ thân thì ngày đó bà phải đi làm mướn làm thuê để có đủ tiền chi dụng trong nhà. Đôi lúc, bà ghé nhà tôi, dẫy phụ đám cỏ trước nhà, để nhận lấy chén cơm tôi mời trước khi nhận tiền công, hoặc đôi khi không làm gì mà chỉ là ghé vào để nhận vài bộ đồ cũ tôi dành cho con bà. Đứa con trai vừa đi làm có đồng lương đầu tiên thì đã bắt đầu trút hết vào căn bệnh của mẹ, mà không đủ. Đứa con gái học lớp 6, năm lần ba lượt đòi nghỉ học, bị đứa em rể tôi, đang dạy trường đó, la hoài.

Cái nhà, là nhà tình thương độ chừng 20 mét vuông, do một mạnh thường quân cất tặng cách đây không lâu, tuy là tường không tô, nền tráng xi măng thôi, cũng đủ an ủi bà, vì có nơi sạch sẽ gọi là nhà, có chỗ cho chồng con thờ cúng.
Cái đám tang của bà, cũng là nhờ đội trợ táng mà nên, từ hòm rương cho đến bữa cơm chay. Tươm tất, đàng hoàng.
Chiều nay đi cầu siêu cho người quá cố. Mảnh sân vuông chứa không hết mấy trăm người tới dự, họ đứng tràn ra lộ, cùng đọc câu kinh cầu siêu cho người nằm kia... Bỗng nhiên lòng thấy chùng lại... Ờ, người ta sống với nhau có cái tình lúc này đây.
Thấy hai đứa con bà, một trai một gái, đứa quỳ nội nghi đứa quỳ ngoại nghi, ông chồng nhỏ thó loay hoay như gà mắc đẻ không biết làm gì (ông dường như... không đủ mười), lại nghe trong lòng rưng rưng một nỗi gì kỳ cục...
Chợt nghĩ tới mình mà tủi thân. Người đàn bà đó dẫu sao cũng chết trong vòng tay chồng, và được chồng quỳ tế lần sau cuối... cho dẫu trọn một đời khốn khó, thì họ vẫn luôn bên nhau cho tới lúc phải chia lìa.
Tự nhiên thấy người bải hoải quá chừng.

Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010

đi chơi Noel với...

Chỉ trang trí sơ sài thế này là đủ cho một Noel vui.

Ngày Giáng sinh. Ngày của Yêu thương. Cũng chính vì đó mà cùng một yêu thương của mình, chìa tay với những  người cần yêu thương khác.
Dẫn Cọp đi Cô nhi viện chơi Noel với các em nhỏ ở đấy. Chúng không theo Đạo. Tuy nhiên, như đã nói, ngày Noel được định nghĩa là "Ngày Yêu Thương, an lành" nên tụi nhỏ ở đây quá chừng vui trước sự có mặt của những người "bạn" lớn nhỏ, cùng với kẹo bánh và trò chơi.
Tối qua về, lạnh, hơi khàn tiếng, mà vui quá chừng.

cô quản trò quá "nhiều chuyện" vui...

hehe, hết đứng tới ngồi

Chuẩn bị măm nè. Duy nhất trên địa cầu này, có nơi đựng bánh kem bằng,... bát!

Niềm vui tràn trề.
Tạm biệt, hẹn dịp sau nhe!

Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

tiếng của đêm



thì cứ mộng mị đi em
cho qua hết những tháng ngày cay đắng
biết đâu chừng sớm mai kia
có một người bên thềm vắng
khóc hồn nhiên
như em
xưa....


thì cứ mộng mị đi em
đêm ngắn lắm
mà ngày thì cũng không dài hơn mấy nỗi
hoa tặng nhau cũng đã tàn trong đêm nguyệt tận
cơn mơ còn day dứt
về những nụ hồng ngày thơ dại trộm bên hiên...

thì cứ mộng mị đi em
mười hai tháng có một ngày
này là nến, là hoa hồng, là sôcôla và những nụ cười tươi rói
em mộng thêm một tí ti là đủ
chút tình anh
đêm Thánh Valentine!



bài cũ nhuận sắc

Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

ai ngồi như dấu chấm than?

AI NGỒI NHƯ DẤU CHẤM THAN...
(ghẹo người)
...
Thôi nghe, rượu hết, tiệc tan, thì về.

Buồn chi riết róng rứa hè?
Nắng mưa cũng chỉ bên lề đời thôi.

Về nhà nhúm lửa đi, rồi
Mua vài ba xị, nhắm đôi lông mày (người đẹp)!

Ngựa buồn ngồi ngó mây bay
Đá buồn vọc nước qua ngày mòn chân.

Ai ngồi như dấu chấm than(*)
Nghe như điệu hát lỡ làng... người ơi.

(*) trích của NVN




Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

về đi em, mùa xuân

VỀ ĐI EM, MÙA XUÂN...




này em, mùa đã sang mùa
đồng thơm rơm mới khói lùa qua song
anh khua gàu tát cá đồng
rộng trong khạp lớn để dành cuối đông
tiếng chày quết bánh cập cùm
bánh phồng chờ lửa rơm bùng mà thơm*
em về vo gạo nấu cơm
lúa mùa mới cắt ngọt đằm tình quê
em ơi, thu xếp mà về
để thôi thương nhớ bộn bề, em nghe!

*Bánh phồng nếp mới, thường được làm vào dịp cuối năm ở một số làng quê miền nam, dùng cúng ông bà sau đó chia cho trẻ con.


(RÚT TỪ CHUÔNG GIÓ)

Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010

ngày xưa

NGÀY XƯA...


ngày xưa anh nép bên khung cửa
lén lén dòm theo bóng áo dài
ngày xưa em đứng săm soi miết
một cọng tóc rơi cũng cau mày



mỗi sáng em tà tà lội bộ
anh đi xe đạp tự nhiên... hư
lẽo đẽo dắt xe cho nó ngộ
không biết bao nhiêu bận trễ giờ

trưa trưa giả bộ về chung lối
ghé quán cây me ngả tư làng
"bà chủ, cho hai ly nước mía..."
mời riết, mỗi khi em về ngang

em hết thắt nơ trên bím tóc
anh cũng giày tây áo cổ cồn
ra trường, hai đứa đi khuất dấu
ngõ làng vắng những tiếng đành hanh

nhớ bữa đi ngang ngày áp tết
dáng ai quen quá đứng trong vườn
tiếng chổi khua nghe xao xác lắm
hình như muốn níu một tia nhìn!



(từ Chuông Gió.2009)

Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

sinh nhật cọp

Còn hôm nay, là sinh nhật của Cọp.
Cọp sinh lúc 11 giờ trưa, nặng 4,05 ký. Lúc bé rất bụ bẫm mà ngày lớn càng ốm. Mới rồi bác sĩ nói có dấu hiệu bị thiếu máu.
Năm nay sinh nhật hai chị em ngay mùa thi. Mẹ không tổ chức gì hết. Lát trưa sẽ đi chợ nấu món gì đó ngon ngon cho hai đứa bồi dưỡng. Cọp đòi cà ry gà. Chị Gà nói mẹ làm bánh ít trần nhân tôm thịt.
Không biết còn thời giờ hông...


Cu cậu điệu bằng cách lấy áo khoác của... mẹ bận vô nè. Chịu nổi hông?


đây là 2 tên bạn nối khố, ở cùng xóm, học cùng khối

cô em xinh xinh này là con gái rượu của dì Mỹ Linh 

còn vụ này là để phục vụ cho 2 nhân vật chính của tiệc

"Vụ án tiệc tùng" đến đây là kết thúc. Hẹn sang năm. 

Thứ Tư, 15 tháng 12, 2010

dặn người, khi tàn hơi

DẶN NGƯỜI, KHI TÀN HƠI...

Khi gió chướng thốc vào áo em
Thổi vào đó mùi phù sa mùi rạ rơm mùi lúa chín ngày áp tết
Khi đôi tay trần chuyển màu bạc phếch
Những ngọn tóc xác xơ cũng ấm nắng sang mùa


Là khi em nhớ anh

Như những buồn tênh...
Như những sóng sánh trong nhau cựa quậy đòi tuôn trào ngoài môi ngoài mắt
Như những ngẩn ngơ rất thật:
Mình ở đâu đây giữa chốn chợ đời?

Này dấu yêu xa xôi...
Cứ lặng lẽ đến lặng lẽ đi cứ lâu lâu la một mình cho hả những nỗi buồn tự chuốc
Cứ yêu trong đêm yêu trong mưa hay yêu ngạt trong khói bụi
Khi tàn hơi
Hãy nhớ một ngày đã từng ngó vào mắt nhau
Và run rẩy...
Thấy mình trong đó.


    


ngộ không em?

NGỘ KHÔNG EM?


ngộ không em,
hai đứa người dưng
tự nhiên lãng đãng trở thành người quen!


ngộ không em?
một bữa lênh đênh
trời khuya trở gió vội dong buồm về
có người mưa rợp vành mi
sợ mình say sóng
lỡ thì duyên em...

ngộ không em
vừa biết giọng cười
đã giăng nước mắt trói đời lãng du
ngọt ngào nước mắt mùa thu
phơi trong nắng sớm
thành hồ
dán tim!

ngộ không em
chuyện của tụi mình?
giá làm thơ được mang in tặng người!

tiếc...

hình như nhớ quá à ơi!
cái người hôm bữa...
nụ cười rất duyên



hình như đói kém triền miên
nên mê cái lúm đồng tiền tròn vo
hình như khát nước vô bờ
chìm trong đáy mắt một giờ cũng ưng

hình như con sáo qua sông
sáng nay thấy bậu má hồng, môi son...
hình như lỡ một cung đờn
tím bông lẻ bạn, giận hờn chi ai?

hình như mình tiếc quá tay
hôm qua không nói bữa nay ngồi buồn!

(từ Chuông Gió)

sinh nhật gà con

Hôm nay, sinh nhật Gà con.
Gà con sinh lúc hơn 5 giờ sáng một chút, nặng 2 kí 8, mắt to, miệng nhỏ xíu, mũi thẳng. Cậu út bồng Gà con "bay" khắp bệnh viện huyện tuyên bố với cả bàn dân thiên hạ: ngày này tháng này, ít nhất là cháu gái tui đẹp nhứt huyện!"
Mười bảy năm trước, mẹ không có máy hình để ghi lại khoảnh khắc chào đời đó, nhóc ạ.
Không biết nói sao để diễn tả được lòng mình, chỉ biết nói là yêu cưng lắm, Gà con à.


Hehe, bi giờ thì miệng lớn hơn mắt rùi. (Hình mới nhất!)

Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

cho em

CHO EM

Tình buồn muôn thưở mà em
Đời vui mấy lát, hết thèm thì chê.

Đừng than nỗi khó đường đi
Đừng ôm cay đắng, sân si mệt người.

Buồn thì cứ khóc cho vui
Mắc chi day trở săm soi cuộc mình?

Buồn là mặc định của tình
Nhớ chưa? Mấy chữ để dành coi chơi!

Chủ Nhật, 12 tháng 12, 2010

Về thôi



Về thôi,
Về thôi.
Những cơn mơ vui hay buồn cũng sẽ tan
Khi bình minh thức giấc
(Mà có khi chưa bình minh nó cũng đà tan mất).
Vậy thì nấn ná làm chi...


Đã tuyên ngôn chia ly

Với tuổi dại, hoa cười 
Bước lên thuyền là chấp nhận đánh rơi
Những dấu hài thêu hoa cườm thảo
Về thôi



Nắm níu chi với những nụ hoa cúc áo
Với triền đê hun hút cỏ may
Với bông sen bông súng với những cánh diều bay
Và tiếng thì thầm của mưa trên lá biếc...
Về thôi



Rượu nồng ướp tối
Biển mặn tràn đêm...
Người đàn bà - Em.
Ngẫu nhiên

Là con chuột bạch của tạo hóa
Thử nghiệm những liều vacxin chịu đựng...

Trong phòng lab của thượng đế

Đầy nhóc những tạp âm đường phố
Tiếng khóc cười lanh lảnh trẻ thơ
Và những dằn dỗi của loài người vốn không còn trẻ nữa.

Thôi về...

Để vui vẻ nuốt những liều vacxin dù ngọt hay đắng
May ra có được nụ cười miễn nhiễm
Tiêm cho cả trần gian
tháng 5.2009

tiếng vọng

khe khẽ như một tiếng thở dài
là tiếng trở mình của chiếc lá bàng treo tình trước gió
trong trẻo gọi bình minh thức giấc 
trên đồng xanh
là tiếng hát sơn ca



dịu dàng như một tiếng chuông chùa
phổ độ người
là tiếng của em 
trong buổi chiều thinh lặng.

trong buổi chiều thinh lặng
nếm màu son
nghe vang động tiếng muôn trùng...

(rút từ Chuông Gió)

viết ở biển

VIẾT Ở BIỂN


Bên kia đường là biển
Không thấy bến thấy bờ
Bên này đường là phố
Chăng đèn gọi cơn mơ



Bên kia đường là biển
Dội dội lời trùng khơi
Bên này đường là núi
Với tay níu mây trời

Thả chân trần xuống biển
Nước biển tràn lên môi
Thả lòng ra với biển
Mới hay mình chơi vơi


Nằm mà nghe tiếng biển
Hay là nghe tiếng mình?
Biển ngoài kia sóng dậy

Lòng mình nghe sóng dậy...



Vô nhà vnweblog không còn nhớ mk của mình nữa... đành nhờ anh Gúc -gồ để kiếm lại bài. Cất đây!

nói đại

nói đại cho rồi

Ờ thì rồ dại một khi
Gió bay qua núi cũng vì nhớ mây
Đường đời xuôi ngược rủi may
Biết đâu là tận. Cứ say tỉnh hoài.

Ờ...  Thì ta cứ quắt quay
Nỗi đêm bối rối, nỗi mai bồi hồi.
Đã gieo thương nhớ cho đời
Còn đa đoan những tàn hơi cuộc mình.

Chiều hôm ngồi dựa thác ghềnh
Trăm cơn gió tạt vẫn nguyên nụ cười.
Ấm êm dành hết về người
Chỉ xin sợi tóc mồ côi để dành...


(rút trong Đá Trắng )

Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

đoản khúc tháng chạp

NHỮNG ĐOẢN KHÚC THÁNG CHẠP
I
Miếng trầu trót đã nồng vôi
Thì thôi cứ ngó mây trôi ngang đầu
Lòng người chẳng biết nông sâu
Sao con mắt lấp lánh màu tương tư?
II
Một câu thơ chỉ là thơ
Hai câu thơ đã ỡm ờ nhân gian
Ba câu điệu hạnh giữa đàng
Bốn câu rải gió dặm ngàn người theo…
III
Thềm sương một bóng trăng treo
Lá rơi nghiêng tựa điệu chèo cợt nhau
Đôi ba nước tóc trên đầu
Nhuộm trong mỗi sợi mỗi màu biển dâu.

Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

mặc định

MẶC ĐỊNH

Buổi sáng.
Mặc định một khuôn mặt cười
Rạng rỡ môi son ngời ngời ánh mắt


Buổi chiều,
Mặc định một khuôn mặt khóc
Nước mắt lặng thinh rơi.

Khi đêm buông
Mặc định vai côi
Dẫm chân trần trên tro than ngày cũ.

Rạng đông một ngày không định trước
Ngó những mảnh người
Lả tả giữa đời...
Đau.

Thứ Năm, 2 tháng 12, 2010

mê khúc

MÊ KHÚC

Trong lời bùa ngải của anh
Câu hư câu thực nào dành riêng em?
Em. Em. Em. Em. Em. Em!
Âm ba vọng động trời đêm mịt mờ
Nợ duyên tính sổ bao giờ?
Sợi dây Nguyệt lão ơ hờ thinh không…