BÂNG QUƠ SAU ĐÁM TANG NGƯỜI ĐÀN BÀ BÁN VÉ SỐ
Người đàn bà này, nếu chỉ nhìn vóc dáng và gương mặt thôi, thì áng chừng bà ta khoảng sáu mươi mấy. Cả một cuộc đời bà, lúc nhỏ không biết sao, chứ lúc lớn lên, lấy chồng, sinh con, là bắt đầu chuỗi ngày cực khổ đau đớn thiếu thốn triền miên cho đến lúc chết - sáng hôm qua. Thật sự, bà mới có 51 tuổi!
Suốt đời bà, áo rách.
Ngày nào không bán vé số độ thân thì ngày đó bà phải đi làm mướn làm thuê để có đủ tiền chi dụng trong nhà. Đôi lúc, bà ghé nhà tôi, dẫy phụ đám cỏ trước nhà, để nhận lấy chén cơm tôi mời trước khi nhận tiền công, hoặc đôi khi không làm gì mà chỉ là ghé vào để nhận vài bộ đồ cũ tôi dành cho con bà. Đứa con trai vừa đi làm có đồng lương đầu tiên thì đã bắt đầu trút hết vào căn bệnh của mẹ, mà không đủ. Đứa con gái học lớp 6, năm lần ba lượt đòi nghỉ học, bị đứa em rể tôi, đang dạy trường đó, la hoài.
Cái nhà, là nhà tình thương độ chừng 20 mét vuông, do một mạnh thường quân cất tặng cách đây không lâu, tuy là tường không tô, nền tráng xi măng thôi, cũng đủ an ủi bà, vì có nơi sạch sẽ gọi là nhà, có chỗ cho chồng con thờ cúng.
Cái đám tang của bà, cũng là nhờ đội trợ táng mà nên, từ hòm rương cho đến bữa cơm chay. Tươm tất, đàng hoàng.
Chiều nay đi cầu siêu cho người quá cố. Mảnh sân vuông chứa không hết mấy trăm người tới dự, họ đứng tràn ra lộ, cùng đọc câu kinh cầu siêu cho người nằm kia... Bỗng nhiên lòng thấy chùng lại... Ờ, người ta sống với nhau có cái tình lúc này đây.
Thấy hai đứa con bà, một trai một gái, đứa quỳ nội nghi đứa quỳ ngoại nghi, ông chồng nhỏ thó loay hoay như gà mắc đẻ không biết làm gì (ông dường như... không đủ mười), lại nghe trong lòng rưng rưng một nỗi gì kỳ cục...
Chợt nghĩ tới mình mà tủi thân. Người đàn bà đó dẫu sao cũng chết trong vòng tay chồng, và được chồng quỳ tế lần sau cuối... cho dẫu trọn một đời khốn khó, thì họ vẫn luôn bên nhau cho tới lúc phải chia lìa.
Tự nhiên thấy người bải hoải quá chừng.