Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

THÚ NHẬN

THÚ NHẬN

Chỉ có bây giờ em mới thật là em
Khi mọi kiêu căng, khoe khoang, gai góc…
Đã rủ nhau đi mất.

Và em cũng buông rời mặt nạ

Để thả một tiếng thở dài trong gió:
Em nhớ anh.

Trời đất lặng thinh.


Anh lặng thinh.


Em cắn rướm môi mình

Tự nhuộm màu yêu dấu.

bứt rứt

BỨT RỨT

Đêm.
Nóng sảng
Thèm một bàn tay lạnh.

Khuya.
Nghe tiếng khóc
Đồng bệnh tương lân...

Chiều nắng rớt ngang sân
Nhớ lời ca giữa ngọ
Tình như nắng qua đèo...
Bần thần dòng email
Từ bên trời lạnh ngắt...

Cõi nhân gian chật hẹp
Gieo chi lắm nỗi buồn?
Ngày mai nhắm mắt
Chỉ cần một sợi khói yêu thương...

Buổi sáng mùa đông mà nghe lòng bứt rứt...

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009




ĐỪNG CHẠM VÀO NỖI BUỒN


đừng chạm vào nỗi buồn. đừng chạm vào vết sẹo. để ngày mai trong trẻo. hòa nhau vào yêu thương...

Đừng chạm vào nỗi buồn
Đã từng đau bật máu
Đừng chạm vào vết sẹo
Chớm phai màu thời gian...

Đừng chạm vào đêm trăng
Của một mùa buốt nhói
Đừng băn khoăn bối rối
Biết tình dại tình khôn...?

Đừng chạm vào cõi riêng
Của một mùa khờ dại
Tình đầu không thành trái
Đắng đót ngày chia xa.

Đừng chạm vào thịt da
Của ngày chưa biết dối
Đừng bật thành câu hỏi
Yêu ai, ai yêu rồi?

Đừng chạm vào khung trời
Thuở hai mươi mười tám
Môi cười lời câm lặng
Ủ lâu thành vết thương

Đừng. Đừng. Đừng. Nhé, anh?!

bâng quơ

BÂNG QUƠ

Ngày áp thấp
Nhan sắc bưng một ly sinh tố
Giọng buồn như mưa
Hát về những cuộc tình
Mà cuộc tình nào cũng nặng như bầu trời ngày bão rớt.

Ngày tiểu tuyết
Nỗi buồn đánh vỡ chính mình
Rớt lanh canh từng mảnh trên thềm ký ức
Gió đi qua phảng phất một mùi hương
Buồn lành lặn lại nguyên màu buồn cũ.

Đã lập đông rồi vẫn còn mưa rớt
Ngày hôm qua có một nụ cười
Ai đó đánh rơi trong lúc vội vã đi tìm nơi trú ẩn

Nụ cười rất ấm.
Tôi lượm về
Dỗ dành một bình minh
NHỮNG GIẤC MƠ

Những giấc mơ ngắn
Những giấc mơ dài
Giấc mơ tàn phai
Giấc mơ vừa chớm...

Giấc mơ chanh cốm
Thơm ngát mười rằm
Giấc mơ gai hồng
Điếng lòng mười tám

Giấc mơ u ám
Ai cướp tuổi thơ
Giấc mơ mệt phờ
Cuộc đời dâu bể

Giấc mơ tất tả
Kẹp giữa tỉnh mê
Giấc mơ đi về
Gập ghềnh sáng tối

Một trăm đêm mỏi
Một ngàn giấc mơ
Giấc mơ nào thực
Thực nào là mơ???

đặng mỹ duyên

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2009

TẠ LỖI NGƯỜI DƯNG

I.
Ừa thì thôi kệ hết nghe
Vòng tay tạ lỗi tư bề người dưng
Tui ngồi tui uống tửng tưng
Một ly một ấm
Một rưng rưng...
Cười.

II.
Ừa thì kệ trớt cho rồi
Chén thù chén tạc cho vui bạn bè.
Tối nay nằm ngủ chắc mơ
Thấy dăm hột bụi hết giờ đi rong.

III.
Ừa thì cứ kệ cho xong
Xem ra cũng mấy bữa lòng bất an
Người dưng này,
Hỡi người dưng!
Giận hờn chi cũng cười khan
cho rồi.

Buồn thì... kệ nó, cho vui.
Nhăn nhăn nhó nhó khó coi thấy mồ!

Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2009

Kệ.

KỆ

Mắc chi bày giữa cuộc chơi
Những buồn giận, những ỉ ôi cuộc mình?

Đêm qua gió giật. Thình lình
Xảy đâu còn có một mình ngồi đây.

Buồn buồn bấm đốt ngón tay
Thử coi mình được mấy ngày an nhiên.

Tính ra, mình cứ điên điên
Chấp cha chấp chới khỏi phiền lụy ai.

Kệ. Dù không rượu, cũng say.

Một ly cũng đáng trần ai một đời!

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2009

NHỮNG ĐOẢN KHÚC CHO MÙA

***
Trần thân đắp một con đường
Gặp cơn lũ quét, sóng lừng phá tiêu!

***
Vườn xưa
giậu đổ bìm leo
Nhà liêu xiêu dột
Tình liu riu hừng.

***
Trách mùa thu quá dịu dàng
Để ta khôn dại lỡ làng... Mùa ơi!

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2009

TRONG MỘT CHỚM HEO MAY...

Bởi mùa thu mỏng manh và buồn
Nên nụ hôn mùa thu cũng nhẹ như chiếc lá nghiêng xuống phố
Trong trùng vây của lũ tình cựa mình thức dậy
Mơ hồ một chớp mi…

Chén rượu đêm một mình không nghe nồng cay
Đắng ngắt vị xuyên tâm liên
Hớp từng ngụm từng ngụm tẩm ướp luôn cho môi mình cũng đắng.
Để sớm mai nhìn đời trong như nắng
Như những ngày trời đất chớm vào thu.

Em ở rất xa gửi một hơi thở thật gần
Qua sóng
Nói sáng nay mùa thu rất… nóng.

Ta mỉm cười trong vô thức
Gõ một nụ hôn tròn kính gửi mùa thu.

Thứ Năm, 12 tháng 11, 2009

BÀI RỐI NÙI

Chỗ nào cũng thấy buồn chết lặng
Mà cứ bon chen xuống hồng trần!
Sáng nay ngửa cổ cười khơ khớ
Ngó nước mắt đêm khóc rất tình.

Có khóc thì xin em cứ khóc
Hồn nhiên như thuở mới khai sinh
Đừng rấm rứt hờn chua chát dỗi
Đừng cay đắng trách ngậm ngùi ghen

Mắc mớ chi mình, chiều lạnh lạnh
Nhớ hai con mắt ngó xa gần
Trời sập mây mù nên mi ướt
Nước mắt hờn rơi lụt cả sân!

Chu choa. Lòng rối như canh hẹ
Giả bộ la om chứ cũng… buồn.
Thôi em đừng khóc, cho trời tạnh
Này tặng chiếc hôn để… “mắc thường!”*

Thứ Tư, 11 tháng 11, 2009

NHẮN VẬY

nhớ chi mà nhớ cho lung
cái người hôm bữa
buồn hung
ngồi
nhìn...

nhớ chi
đường đất gập ghình
nhớ chi tiếng hát huê tình hôm xưa.
nhớ chi lời nói gió đưa
miệng thời thương nhớ
mắt thưa thớt dòm

mới hay người cũng cạn cùn
uổng công
mài ngọc giũa vàng
đợi nhau.

người đem vàng trộn cùng thau
đem ra bán xổ
biểu sao không buồn!
GIẤC MƠ KHÔNG CÓ THỰC

Những giọng nói yêu thương từ xa kia
nhẹ như những sợi mây màu trắng xốp
quất rát mặt.
vì lúc sà xuống gần
mây hóa thành mưa.

Có những dấu yêu đẹp tựa giấc mơ
Nhưng không thể múa bút vẽ nên những cầu vồng bảy sắc
Vì sau mưa cơn mơ cũng mất


Không thể để người nhìn thấy suốt những yêu thương kia với những mảng màu chân thật
khi đó
ta sẽ chẳng được là mình
và sẽ mất nhau...

CƠN MÊ

CƠN MÊ

Quệt một nhánh môi cong một sợi cười bảng lảng
Một ánh mắt dao đâm
Một bờ mi ngoan ngoãn
Một nồng nàn yêu một lạnh lẽo dè chừng

Giọt nước mắt đêm ngăn một nốt đô trầm
Màu nhũ móng tay dội lên cung la trưởng
Khoác cặp kính đen
Gắn thêm chiếc khẩu trang nữa cho đủ bộ
Ta mang tình xuống phố
Rắc niềm tin nơi vỉa hè.

Chết cha!
Đổ mồ hôi thức dậy giữa cơn mê.
Hình như đêm qua quên đắp chăn
để nửa người lạnh giá.

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

TÊN RIÊNG

đôi khi
tự nhủ lòng mình rằng đó cũng chỉ là một cái tên
một cái tên giống như bao nhiêu cái tên trên đời cha mẹ đặt
cái tên dán nhãn vào một hình hài cười khóc
buồn vui, giận ghét, yêu thương...

tự nhủ rằng đó chỉ là một cái tên
rồi sẽ trôi qua ánh nhìn trôi qua âm thanh trôi qua ký ức của mình của người
nhưng có cái tên được dán vào tâm khảm mình bằng một thứ keo
tốt hơn keo tổng hợp
nên có lúc muốn quên mà gỡ không rời

nên đôi khi tôi trôi trong tôi
với những dịu dàng buồn vui ký ức
với một con người rất thật
cùng một cái tên...
MÀ CHIỀU CHẲNG THONG DONG

chiều thong dong rải những sợi mưa không đủ làm ướt mặt
mà đủ làm mát một khoảng vườn
những phiến đá cao thấp trong một không gian ô nhiễm bẩn chật
dường cũng rộng lòng
đón anh ghé tạt...

chiều đầy từ tâm rủ rê anh tưởng đến một phiến môi mềm một hương tóc mát
một bờ vai thon một làn mắt trong
run tay vuốt một chiếc lá ướt
anh thầm gọi nhỏ ơi!
(biết chừng nào anh thốt nên lời
biết chừng nào anh chạm tay vào em-hư-ảnh đó?)

chiều thong dong mà thời gian thì nghiệt ngã
tích tắc gọi anh về
với Ngày-cơm-áo
nuối mắt liếc chỗ vừa in dấu dép
mà nụ cười chừng vơi bớt an nhiên

Em!
Mà rồi chiều chẳng thong dong...
tưởng nhau bao lần cho đủ?